San vội quay đi và tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, kêu người phục vụ một ly trà hoa cúc, uống vài hớp, cảm giác buồn nôn trong l*иg ngực đỡ đi rất nhiều.
Sau khi ngồi một lúc, Cố Ngôn cuối cùng cũng tìm thấy cô trong đám đông.
Anh đi về phía cô, "Sao em lại ngồi ở một góc hẻo lánh vậy?" Anh nhìn quanh một vòng nói. "Đi thôi, yến tiệc sắp bắt đầu rồi."
Anh ưu nhã đưa tay về phía San, dẫn cô đến giữa sảnh tiệc.
Khi âm nhạc lên đến cao trào, bữa tiệc tối chính thức bắt đầu.
Ánh đèn đột nhiên tập trung vào họ đang đứng ở trung tâm của phòng tiệc.
Các đặc điểm trên khuôn mặt của Cố Ngôn là ba chiều và nghiêm nghị, khí chất độc đoán của anh lộ ra, đẹp trai đến mức khiến mọi người ta phải phát hờn.
Bộ váy trắng của San với chuỗi ngọc bích trên cổ, hình bóng hoàn hảo, tuyệt đẹp, độc nhất vô nhị.
Quả thật, trai tài gái sắc là trời sinh một cặp.
Người dẫn chương trình lên sân khấu và giới thiệu mục đích của bữa tiệc.
Và bắt đầu phát PPT trên nền sân khấu, nội dung chính là giới thiệu dự án mới nhất của Tập đoàn R&S, bao gồm việc đúc tích hợp ô tô do San thiết kế trước đây và khái niệm xe không người lái mới nhất.
Bên dưới, có rất nhiều sự ngưỡng mộ và vỗ tay.
Nhưng vào lúc này. Phong cách của hình nền thay đổi đột ngột. PPT của bản nháp quảng cáo ban đầu được phát trong một vòng lặp đột nhiên dừng lại và màn hình liên tục nhấp nháy.
Cuối cùng, hình nền nằm trên một bức ảnh đen trắng. Đây là ảnh chụp phiếu khám siêu âm tại bệnh viện.
Những người bên dưới tò mò và cẩn thận theo dõi, trên đó ghi rõ ràng Bạch Ngọc San đang mang thai khoảng mười bốn tuần.
Khuôn mặt xinh đẹp của San lúc này tràn ngập sự kinh ngạc, cô ngây người nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, không ngờ rằng chuyện này sẽ bị phơi bày sơm như vậy.
Hô hấp của cô đột nhiên rối loạn, tim đập loạn xạ, như thể có thứ gì đó trong l*иg ngực sắp nổ tung.
Cô nhớ lần cuối cùng gặp Trần Thiên Hân và Cố Tiêu Tiêu tại bệnh viện Santa Maria. Nhất định chuyện này là bọn họ làm ra.
Cố Ngôn cũng vô cùng sốc. Anh ta thậm chí còn không biết rằng San đã mang thai hơn ba tháng.
Mặc dù anh và cô đã có một mối quan hệ thân mật, nhưng đó chỉ là thời gian gần đây. Có thai hơn ba tháng nhất định là không phải của anh...
Những người xung quanh bắt đầu xì xầm bàn tán.
"Đây là chuyện gì xảy ra? Mục đích công bố kết quả xét nghiệm của bệnh viện là để nói cho mọi người biết chuyện có thai? Đây là chuyện vui, trực tiếp công bố là được. Tại sao phải làm như vậy? Nhất định phải có điều gì kỳ quái trong đó."
"Không phải là con của Cố Ngôn sao?"
"Hừ, hai ngày nay ngươi không xem diễn đàn sao? Vị hôn thê của Cố Thiếu là tiểu thư nhà họ Hạ, nữ nhi nhà họ Hạ lại đang mang thai, cô ấy vẫn luôn chờ đợi Bạch Ngọc San từ bỏ vị trí phu nhân."
" Cô Bạch và Cố Thiếu, hai người thật ra là hôn nhân giả?"
“Vậy cô Bạch mang thai, đứa nhỏ không phải là của Cố Thiếu sao?”
"Ôi chúa ơi!"
Tất cả các loại bình luận là vô tận.
Trần Thiên Hân giả vờ kinh ngạc, loạng choạng từ bàn trà đi tới.
Bà bước lên trước và nắm lấy cánh tay của Cố Ngôn, " Cố Ngôn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Mẹ không nghe thấy con nói điều đó. San đã mang thai hơn ba tháng. Khi đó, con... Con đã kết hôn với cô ta chưa?"
Bà không tin rằng Cố Ngôn có thể thừa nhận rằng con hoang của người đàn ông khác là con của mình trước mặt nhiều người như vậy.
Mục đích là để hủy hoại danh tiếng của San, và từ giờ trở đi, đuổi cô đi.
Hiện tại nhìn thấy Cố Ngôn vẻ mặt kinh ngạc, Trần Thiên Hân vô cùng đắc ý, lần này mục đích của bà nhất định đạt được.
Cố Ngôn tâm trí hỗn loạn, anh cảm thấy trước mắt mình tối đen như mực, và tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là San, cô đã mang thai, nhưng đứa bé chắc chắn không phải của anh.
Ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh nhanh chóng bùng gần như thiêu rụi tâm trí anh.
Cố Tiêu Tiêu cũng đi tới, cô bước tới và đẩy Sann một cái, " Cô nên nói gì chứ, cô có bị câm không? Đứa trẻ là của ai? Nó không thể là của anh trai tôi."
San bị Tiêu Tiêu đẩy đến không thể đứng vững, vì vậy cô lùi lại một bước. Cô không nói, chỉ đứng ngây ra đó.
Nếu bây giờ cô ấy nói rằng cô đang mang thai đứa con của Cố Ngôn, sẽ nói sự thật về việc cô cứu anh vào đêm đó. Bất kể họ có tin hay không, thì ít nhất sau này cô sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi Cố Ngôn.
Lúc nãy nghe lỏm được cuộc đối thoại giữa anh và nhà họ Hạ trong phòng, trong đầu cô vẫn còn vang vọng.
"San sở hữu 10% cổ phần của Tập đoàn R&S. Mấy người hiểu rằng đây là một con số thiên văn. Tôi không thể để cô ấy rời xa mình. Hơn nữa, cô ấy có tài năng tuyệt vời và có thể tạo ra rất nhiều tiền cho công ty. Lợi ích to lớn..."
"Em có thể nhượng bộ. Nghe nói rất nhiều gia tộc sau khi kết hôn đều mang nhân tình đi nước ngoài đăng ký kết hôn, coi như nhị phu nhân..."
Nếu anh biết cô mang thai con anh thì sao? Tiếp tục cưới cô con gái quyền thế của nhà họ Hạ, đồng thời giam cầm cô bên mình, làm người tình của anh? Cô ấy không muốn!
San cuối cùng đã phản ứng. Có một khoảnh khắc của sự im lặng.
Vẻ mặt kiên định, cô lạnh lùng nói từng chữ một: "Các người không biết chúng tôi là hôn nhân giả sao? Đây là con riêng của tôi, không liên quan gì đến Cố thiếu gia đây."
Khi Trần Thiên Hân nghe thấy điều này, bà ta đã vô cùng phấn khích, điều đó thật tuyệt.
Cố Tiêu Tiêu thậm chí còn mỉa mai hơn, "Con khốn! Sao mày dám cắm sừng anh trai tạo."
Mặc dù Cố Ngôn trong lòng đã biết điều đó, nhưng khi San tự nói ra điều đó, anh như bị đấm mạnh vào tim, đau đớn và ngột ngạt đến mức không thể nói nên lời.
Yuntian Yipin, trên đài quan sát ở tầng hai.
Đôi lông mày mê hồn của Long Nghị nhíu chặt lại, anh lắc đầu, không ngừng lắc ly sâm panh trong tay và thở dài.
" Cô xem, tôi đã sớm cảnh cáo cô ấy. Cố gia không phải chỗ tốt, Cố Ngôn cũng không phải người tốt, ở cùng tôi sẽ tốt biết bao? Cô ấy lại không tin. Chao ôi, hết chuyện này đến chuyện khác dài bất tận, nói xem cô ấy đang có âm mưu gì? Tại sao không ở bên tôi sớm hơn."
"Chậc chậc, ngươi cũng là một tên cặn bã."
Tần Cửu không khách khí giễu cợt.
"Này, cô sao có thể nói như vậy về ta? Long Nghị ta làm sao có thể là lưu manh?"
Long Nghị bất mãn hét lên.
"Bây giờ đến lượt anh hùng cứu mỹ nhân, Ngọc San tội nghiệp, đợi tôi đến cứu em."
Anh đứng thẳng dậy, đặt ly sâm panh trong tay xuống và kéo thẳng cổ áo.
Anh ấy chỉ chuẩn bị sẵn sàng để đi xuống.
Tần Cửu vẫn dựa lưng vào lan can, đôi mắt híp lại sắc bén quét qua lầu một, cầm lấy rượu đỏ trong tay, một ngụm uống cạn.
Cô ấy cười lạnh nói: "Đáng tiếc, không tới phiên ngươi, đã có anh hùng đến rồi."
"Ai?! Ai dám cướp người của ta?" Long Nghị cúi đầu nhìn về phía Tần Cửu.
Thấy đám trong đông. Một bóng người rõ ràng đang tách khỏi đám đông và đi về phía San.
Khi mọi người nhìn thấy người đến, họ đều tránh và tự động nhường đường cho anh ta.
Lúc này, San đang bị Trần Thiên Hân và Cố Tiêu Tiêu thẩm vấn. "Nói cho mọi người biết, cái thai đó là của ai?"
Nhưng vào lúc này, một thanh âm trong trẻo vang lên, phảng phất xuyên qua sương mù dày đặc đêm đen, mang đến một tia sáng.
"Là con của tôi."
San sửng sốt. Giọng nói này!
Cố Ngôn cũng giật mình.
Cô và anh cùng lúc nhìn người đó.
Khoác trên người bộ âu phục màu trắng nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú trong sáng, đôi mắt trong veo như mây trời. Nhìn thoáng qua vẫn thở dài sao trên đời lại có người lịch lãm đến thế.
Chính là, Trương Dạ Nam.
"Là con của tôi." Trương Dạ Nam cười cười, đưa tay hướng San trước mặt mọi người nói lại lần nữa.