""Em học bắn súng được bao lâu rồi?"" Anh hỏi.
""6 năm"" Cô không hề né tránh.
Đồng tử của Cố Ngôn co rút lại. ""là 6 năm mà cô ấy mất tích sao? rốt cuộc có chuyện gì mà cô ấy lại học bắn súng chứ?""
Anh buôn cô ra, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu.
San ngồi dậy khỏi giường, rót cho mình cốc nước rồi hỏi anh: "Anh có muốn uống chút nước không?"
Anh nhắm mắt gật nhẹ đầu.
"Bây giờ chỉ có một chiếc giường làm sao tôi và anh có thể ngủ được. Chi bằng anh đưa chìa khóa xe tôi ra xe ngủ.". San đề nghị.
Cố Ngôn nhẹ nói: "Kính xe bị vỡ, sao mà ngủ được?"
"Em đang lo cái gì vậy? Tôi mệt rồi, hơn nữa em nghĩ tôi sẽ làm gì với người phụ nữ sắp ly hôn chứ!"
....
Sao khi tắm bước ra San thấy anh đã ngủ.
Đèn phòng mờ ảo, cô nhìn anh nằm trên giường mà nhớ đến người đàn ông cô từng cứu. Điều duy nhất cô nhớ là anh ta bị thương ở chân.
Do dự một lúc cô quyết định đi đến kiểm tra. Nhưng chiếc quần tây dài ôm lấy chân anh cô không tài nào xắn nó lên được.
Tiếng thở đều đều vang lên, anh ấy ngủ khá say.
Không còn cách nào khác, cô có suy nghĩ táo bạo là cởϊ qυầи anh ra.
"San cởi thắt lưng của anh rồi nhẹ nhàng kéo xuống một chút, một chút nữa."
Tuy nhiên, Cố Ngôn đột nhiên mở mắt, với đôi mắt đen không thấy đáy anh nhìn cô.
Ngẩng đầu, San lúng túng cười.
""Tôi...Không..""
Cô nghĩ ra: "Anh ngủ không cởϊ qυầи sao? không khó chịu à?"
"Chút nữa là thấy rồi thiệt là"
Cố Ngôn trừng mắt nhìn cô, hít một hơi sâu và thắt lại thắt lưng.
"Được rồi, không cần. Ngủ đi, ngủ ngon."
San vội nằm xuống góc giường cuộn mình lại ngủ. Cô xấu hổ mặt đỏ bừng, nhịp tim đập loạn xạ.
*Đầu giờ sáng thì trợ lí của anh cũng đến và kéo chiếc xe bị vỡ kính kia đi.
Ánh sáng sớm mai chiếu vào làm cho Cố Ngôn Và San tỉnh giấc.
Sao khi vệ sinh cá nhân, làm thủ tục rời phòng thì cả hai ra ngoài.
Cố Ngôn liếc nhìn San với quần thâm dưới mắt và vẻ mặt mệt mỏi.
Anh trêu:" Sao, em ngủ không ngon?"
Ngọc San ngẩng đầu ũ rũ nói: " Có anh bên cạnh sao tôi có thể ngủ ngon được chứ!"
Lời nói mơ hồ của cô làm cho trợ lí đỏ mặt.
Dạ Hàn đưa túi giấy đựng bánh mì kẹp cho hai người: "Thiếu gia và cô chủ nên ăn sáng trước đi"
Dạ Hàn cung kính hỏi: " Thiếu gia chúng ta về nhà chính hay sao ạ?"
"Đến cục nội vụ trước." San vừa ăn vừa nói.
Cố Ngôn nhìn cô rồi cười nhết môi một cái đầy nguy hiểm.
....
Trong phòng nội vụ một giọng nói vang lên.
"Cái gì?!"
"Thời kỳ ly hôn kết thúc? nó là cái gì chứ"
Nhân viên giải thích:" Tôi xin lỗi cô, sự việc là như thế này. Bắt đầu từ ngày 1 tháng 9 năm nay thời gian tạm dừng ly hôn sẽ được thêm vào thủ tục ly hôn. Trước tiên, cô cần nộp đơn ly hôn, trong 30 ngày nếu 1 trong 2 không ly hôn nữa sẽ rút đơn lại sao. 30ngày cả hai phải đến cục nội vụ để nhận giấy ly hôn nếu 1 trong 2 không đến thì thủ tục ly hôn sẽ không hoàn thiện ạ"
San sững sốt " Vậy tức là 30ngày nữa mới có thể chính thức ly hôn."
"Vậy thì chúng ta nộp đơn trước." San nói trong bất lực.
"Dạ được, vui lòng cho em xem hồ sơ cá nhân ạ" nhân viên nói.
San lấy tài liệu từ trong túi ra, nhìn Cố Ngôn đang đứng im như tượng.
"Hồ sơ anh đâu?"
Cố Ngôn nhún vai: "không"
""Anh đang giỡn à!" San dần mất bình tĩnh.
" Tại cô không hỏi"
Bạch Ngọc San:"..."
Dạ Hàn liếc nhìn trái phải và không nói gì.
"Hồ sơ của thiếu gia mình đang giữ chẳn lẻ thiếu gia quên rồi sao? nên nói không đây!"
Do dự một lúc thì Dạ Hàn im lặng vào vờ như không biết chuyện gì.
Vấn đề ly hôn bị trì hoảng như thế.
Trời dần tối, đêm đó cuối cùng San cũng tìm được lý do để rời nhà họ Cố.
Không một người nào biết San đã thuê một căn hộ bênh ngoài.
Vừa vặn chìa khoá thì trong nhà có âm thanh lạ. San đẩy cửa bước vào.
Cảnh tượng khó coi đập vô ngay trước mắt cô là hai người đang vô duyên, chật vật ngay phòng khách .
San không phản ứng gì, đi thẳng xuống phòng bếp, đống cửa vào làm đồ ăn.
*Nữa tiếng sao.
San đẩy cửa đi ra, người phụ nữ mê hoặc liếc nhìn San một cái rồi nói: " Anh chàng đẹp trai, lần sao lại gọi tôi nhé!"
Sau khi người phụ nữ rời đi thì San gọi: "Tiểu Nam ăn tối thôi, em có làm món cá anh thích này."
Tiểu Nam gương mặt tối sầm lại: "vậy sao em không tới đẩy anh đi ?"
Lúc này anh đã bận đồ và ngồi vào xe lăn.
Anh để ý đến ánh mắt cô có chút chua xót: " Em đang nhìn cái gì vậy! có phải là chán ghét anh không?"
"Không." San cuối đầu âm thầm đẩy anh xuống bàn ăn.
Sao khi ăn vài miếng thì anh bỏ đũa xuống và hỏi: "khi nào thì kết hôn."
San sững sờ: " Em còn chưa tốt nghiệp..."
Quan trọng nhất tình cảm mà cô dành cho anh là trách nhiệm chứ không phải tình yêu.
Anh chế nhạo. "Bạch Ngọc San em định thương hại anh đến bao giờ?"
"Em không phải như vậy.." San nói trong bất lực.