Chương 9

Chương 9: Tìm cho mày đối tượng hẹn hò

Ở bên cạnh, Tô Hành vội vàng đi qua, bà ta muốn làm dịu mọi chuyện, Vu Tịch trở về thì trở về, trở về cũng không phải không tốt, đã trở về thì đừng đuổi đi nữa, mặc dù Vu Tịch bị bà nội cô nuôi tính tình không tốt nhưng vẫn có thể làm bàn đạp cho Điềm Điềm, cũng không phải là một chút tác dụng cũng không có.

Hôm nay bà ta gọi Vu Tịch trở về có mục đích là gì, bà ta còn chưa quên đâu, cho dù như thế nào đi nữa, cũng phải dỗ dành Vu Tịch đã.

“Được rồi, Tân Nông, cũng là trách em, lúc trước cũng không nên đưa con bé cho bà nội nó chăm sóc, nếu như là em đưa cho anh trông nom thì nó sẽ không như vậy rồi.”

Vu Tịch nghe vậy, khinh bỉ xuy một tiếng.

Vu Tân Nông bị biểu cảm trên mặt cô chọc giận hơn, “Cái dáng vẻ đó của mày là có ý gì, mày xem bản thân mày đi, trở về lâu như vậy, mày có cái gì mà chưa từng làm, đánh nhau, gây gổ, trộm đồ, đêm không về, say rượu, đến đồn cảnh sát, hôm nay mày còn trèo tường, mày và Điềm Điềm đều là con gái của tao, làm sao lại khác nhau như vậy chứ.”

Vu Tịch ngẩng đầu đến, cười lạnh, “Đúng thế, Vu Điềm kế thừa tất cả gien của mẹ, còn tôi thì giống ngài.”

“Mày. . . mày. . .” Vu Tân Nông thật sự là cảm thấy mình sắp bị cô làm cho tức chết.

Vu Tịch từ nhỏ đã như vậy, bà nội mặc dù thương cô, nhưng vì lớn tuổi nên không chăm sóc cô được bao nhiêu, cô chạy ở bên ngoài đã quen, tính tình cũng bị mài giũa trở nên mạnh mẽ thẳng thắng, với ai cũng dám mạnh miệng, không có chút phép tắt..

Tay của Vu Tân Nông lại muốn đánh tiếp, nhưng lại bị Tô Hành đứng ở một bên trong lòng có chủ ý ngăn lại, “Ai u đừng đánh con nữa, đừng đánh con nữa.”

“Em đừng cản, em đối xử tốt với nó, nó cũng sẽ không thấy em tốt, em ngăn cái gì, để cho anh đánh chết đứa con mất dạy này.”

“Được không, không muốn đi học thì thôi.” Tô Hành nói, “Đúng rồi, mấy ngày trước có người nói với em, nói là địa ốc Lâm thị chọn trúng Vu Tịch, muốn đến đề nghị kết hôn, nếu không, để cho Vu Tịch gặp mặt một lần, một đứa con gái, không học hành được thì cứ cho lập gia đình, Vu Tịch cũng đến tuổi rồi.”

Vu Tân Nông được bà ta xoa dịu, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ông ta nhìn chằm chằm Vu Tịch, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Vu Tịch nghe xong, cười muốn chảy nước mắt, “Cái gì? Địa sản Lâm thị, mẹ nói cái nhà qua nhà chúng ta ăn cơm hai ngày trước sao? Đứa lớn nhà đó? Đứa lớn nhà đó cũng đã bốn mươi tuổi, tôi không biết các người chướng mắt tôi, hận tôi cỡ nào mới muốn gả tôi cho lão già như vậy.”

Bởi vì một câu nói kia của Vu Tịch mà cơn giận mới vừa đè xuống của Vu Tân Nông lại sục sôi.

Dù sao lúc Vu Tịch còn rất nhỏ đã thành thói quen, trong gia đình ấm áp ba người kia thì cô giống như là một người ngoài hơn.

Tô Hành sớm nghĩ đến cô có thể sẽ không đồng ý, nhưng mà vẫn nhẫn nại nói, “Vu Tịch, con cũng lớn rồi, hiểu chuyện chút, bốn mươi thì làm sao, người đàn ông bốn mươi như một cành hoa, nhà bọn họ có tiền như vậy, con đi qauan đó thế nào cũng có thể ăn ngon uống say, đến lúc đó, em gái con gả cho nhà họ Tả, con gả cho nhà bọn họ, hai chị em đều gả tốt như vậy, chúng ta không phải cũng an tâm sao, huống chi. . . ? Nhà họ Tả cùng nhà bọn họ hiện tại đang muốn hợp tác, con gả cho bọn họ nhà nhà, chúng ta sẽ là người một nhà, cái này tốt bao nhiêu.”

Vu Tịch không ngốc, nghe câu nói sau cùng của bà ta rốt cục hiểu rõ ra.

“Mẹ, mẹ muốn để cho tôi làm bàn đạp của Vu Điềm, giúp nó làm đám cưới đúng không, tôi gả cho nhà họ Lâm, nhà họ Tả thấy nhà chúng ta đáng tin cậy một chút, sẽ đặt quan hệ với Vu Điềm phải không? Các người tính toán thật là tốt, ngài nói tôi có phải là đứa con ruột mà ngài ôm trở về năm đó hay không?”

Tô Hành nghe vậy trên mặt mát lạnh, tính toán bị nhìn thấu, đương nhiên có chút cảm giác bị vả mặt.