Chương 4: Cẩn thận tôi khiếu nại cô

Không có lòng dạ đi hỏi vì sao Diêu Hữu Thiên xuất hiện, tâm trí Triệu Nhân Uyên muốn nhanh chóng tìm ra một lý do.

“Sao?” Diêu Hữu Thiên thản nhiên nhướng mày, chờ anh ta nói hết.

Triệu Nhân Uyên muốn giải thích, đôi môi giật giật, vẫn không viện được cớ nào. Bên trong cửa lại vang lên một giọng nói khác: “Anh yêu*, là người giao bữa tối đến sao? Bảo nhân viên phục vụ nhanh lên một chút, em đói rồi.”

Giọng nói này vừa vang lên, vẻ mặt Triệu Nhân Uyên lúng túng hơn vài phần. Đôi mắt ướŧ áŧ của Diêu Hữu Thiên bình tĩnh nhìn Triệu Nhân Uyên, vẫn trầm lặng như cũ, đôi mắt bình tĩnh kia dừng ở trên khuôn mặt của Triệu Nhân Uyên, sóng mắt lưu chuyển bên trong càng trở nên dày hơn.

Anh yêu? Anh ta là anh yêu của ai?

Cô không nói lời nào, ngược lại khiến trên trán Triệu Nhân Uyên túa ra mồ hôi lạnh: “Thiên Thiên, anh có thể giải thích, anh thật sự có thể giải thích. Anh, cô ấy và anh, thực ra bọn anh không phải là ——”

“Anh yêu. Sao lâu như vậy?” Giọng nói kia càng lúc càng gần, một người phụ nữ đi ra, trên người mặc áo choàng tắm của khách sạn.

Trên tóc cô ta còn nhỏ nước. Khi nhìn thấy Triệu Nhân Uyên bất động đứng đó, cô tiến lên ôm lấy hông của anh ta.

“Anh yêu?” Ánh mắt cô ta liếc Diêu Hữu Thiên một cái, dừng ở bộ quần áo cầm trên tay cô: “Sao không phải là người giao bữa tối? Người ta đã đói chết rồi.”

“Tuyết Nhi, em, em buông ra.” Mồ hôi trên mặt Triệu Nhân Uyên rơi xuống, lập tức vươn tay muốn tách vòng tay của người phụ nữ phía sau ra.

“Để làm gì?” Cô gái được gọi là Tuyết Nhi không hài lòng bĩu môi, ôm chặt lấy cánh tay anh ta không buông: “Người ta đói bụng mà. Còn không trách anh sao? Vừa tan ca đã kéo người ta đến đây. Em cũng chưa ăn gì đâu. Không ăn no một chút, thì ở đây đối phó với anh thế nào được.”

.

Khi cô ta nói chuyện, giơ tay vẽ vài vòng ở trên ngực Triệu Nhân Uyên, vẻ mặt mười phần ám muội.

Triệu Nhân Uyên càng thêm xấu hổ, bây giờ chỉ cần không phải kẻ ngu đần, đều có thể nhìn ra được là chuyện thế nào rồi.

Thật sự đây là lần đầu tiên anh ta phát hiện người phụ nữ Tuyết Nhi này không biết điều như vậy.

“Thiên —— ” Câu phía sau bị Tuyết Nhi ngắt lời.

Cô ta xoay người, ánh mắt dừng ở trên người Diêu Hữu Thiên, chìa tay cầm lấy quần áo: “ Bảo người của bộ phận ăn uống các cô giao bữa tối lên đây nhanh lên, hiệu suất phục vụ chậm như vậy. Cẩn thận tôi đến tìm quản lý của các cô để khiếu nại cô đấy.”

Rốt cuộc tay Diêu Hữu Thiên không hạ xuống, khóe môi cô hơi nhếch lên, đó là một nụ cười mỉm hết sức đạt tiêu chuẩn, chỉ tiếc, ý cười còn chưa lan đến đáy mắt.

“Giao bữa tối phải không? Tôi sẽ chuyển lời lại.”

Lùi về phía sau một bước, xoay người, khi đang định rời đi, Triệu Nhân Uyên đã vội vã, nhanh chóng giữ tay cô lại.

“Thiên Thiên, em đừng đi, em nghe anh giải thích đã. Anh. Anh không có, đều là cô ta, đều là cô ta quyến rũ anh.”

Vậy sao?

Diêu Hữu Thiên thấy anh ta kéo tay mình, ánh mắt nhìn vầng sáng màu vàng của ánh đèn trên hành lang, trong mắt đang dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh, không nhìn rõ lắm thần sắc của cô lúc này.

Bộ quần áo này, không thể là hôm nay đưa đến tiệm giặt quần áo được? Bọn họ ở trong khách sạn, đã ở bao nhiêu ngày rồi? Mấy ngày nay gọi điện thoại cho anh ta, đều nói là mình đang tăng ca, tăng ca?

Đúng vậy, tăng ca, tới khách sạn tăng ca.

Bàn tay buông ở bên người, khớp xương của mu bàn tay bắt nổi lên sắc xanh rất nhanh.

Lúc này người phụ nữ được gọi là Tuyết Nhi kia trợn to hai mắt: “Triệu Nhân Uyên, anh nói cái gì?”

Nhưng bây giờ Triệu Nhân Uyên cũng không thèm nhìn cô ta. Chỉ lôi kéo tay của Diêu Hữu Thiên: “Thiên Thiên, em nhất định phải tin anh, người anh yêu nhất là em mà. Chúng ta đều muốn kết hôn. Anh chỉ là nhất thời hồ đồ, anh xin em tha thứ cho anh.”

“Thiên Thiên?” Tuyết Nhi trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, tức giận ban nãy trong mắt bị vẻ khinh thường thay thế trong nháy mắt. Quan sát thân hình Diêu Hữu Thiên từ trên xuống dưới một chút, giọng nói tràn đầy vẻ châm biếm: “Cô chính là cô bạn gái giống như khúc gỗ mà Nhân Uyên nói?”