Chương 27: Là ai cũng sẽ hiểu lầm

Diêu Hữu Thiên nói cực kỳ nhẹ nhàng, âm thanh lại vô cùng ôn hòa

Nhưng mà nói ra những lời như vậy, còn có cái giọng điệu kia, cùng ánh mắt của cô quả thật rất khác biệt

Đừng nói tới sắc mặt của Bạch Yên Nhiên đại biến, lúc này Abbott cũng khϊếp sợ nhìn Diêu Hữu Thiên

Cái gì là trói em trên giường? Cái gì là giày vò cả một buổi tối?

Lời như vậy, cho dù ai nghe cũng sẽ hiểu lầm

“Thiên Thiên” Abbott cũng muốn hỏi rõ ràng. Cố Thừa Diệu lại biến sắc mặt trước

“Cô kia, cô nói lung tung cái gì vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Ngày thường Diêu Hữu Thiên cũng không bén nhọn. Nhưng như vậy không có nghĩa là cô dễ bị người ta khi dễ

Chỉ là một bộ quần áo, không mua thì không mua. Nhưng mà hôm nay Cố Thừa Diệu hành động như vậy, dáng vẻ bảo vệ Bạch Yên Nhiên như vậy, làm cho cô không khỏi cực kỳ khó chịu

Đến bây giờ cô còn nhớ rõ đêm đó, người đàn ông này nhận một cú điện thoại, ném cô ở khách sạn rồi bỏ đi

Mặc dù là cô trêu chọc anh ta trước, nhưng mà anh ta cũng thật không có phong độ

Trong lòng Diêu Hữu Thiên khó chịu, đương nhiên ngoài miệng cũng không khách khí

“Ngày đó anh kéo em tới một căn phòng, lại đè em trên giường, còn trói chặt tay của em. Em…thật sự vất vả cả một buổi tối đó.”

Quả thật rất vất vả, tay bị trói, lại giãy ra không được, đêm đó cô ngủ rất không thoải mái

Nếu hôm nay thái độ của Cố Thừa Diệu khiêm hòa một chút, có lẽ cô sẽ quên đi

Nhưng mà hiện giờ, cô không có ý định như thế. Muốn giả bộ đáng thương, không phải cô không làm được, chỉ là không thèm làm.

“Anh…” Mặt mũi Bạch Yên Nhiên trắng bệch, tái nhợt nhìn Cố Thừa Diệu, hoàn toàn không dám tin anh làm ra chuyện như vậy. Mới vừa rồi thậm chí anh còn nói không biết cô gái này

Sắc mặt Cố Thừa Diệu cũng khó coi, hai tay xuôi bên người nắm lại thành quyền. Nếu như Diêu Hữu Thiên không phải là phụ nữ, nói không chừng anh sẽ cho cô một đấm.

“Này, cô kia, cô còn nói lung tung nữa thì đừng trách tôi không khách khí?” Nói ái muội như vậy, giống như bọn họ thực sự có cái gì đó

“Được rồi, em không nói.” Diêu Hữu Thiên nhìn Bạch Yên Nhiên một cái, dường như bị Cố Thừa Diệu áp lực nên không nói nữa, vẻ mặt đáng thương. Rõ ràng là bị Cố Thừa Diệu uy hϊếp mới không dám mở miệng

Bạch Yên Nhiên nhìn biểu hiện của Diêu Hữu Thiên, trong lòng vừa sợ vừa đau, không nhịn được liền kéo tay Cố Thừa Diệu: “Thừa Diệu, anh…hai người…”

Trong lòng cô rất uất ức, rất chua xót, thậm chí lời nói cũng không hoàn chỉnh

Cố Thừa Diệu biết cô hiểu lầm: “Yên Nhiên, em không cần nghe cô ấy nói lung tung, anh và cô ta không có quan hệ gì cả.”

“Nhưng…”

“Chúng tôi quả thật không có quan hệ gì cả.” Lời nói của Diêu Hữu Thiên nhẹ nhàng linh hoạt, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: “Tôi chỉ bị anh ấy kéo vào phòng khách sạn, sau đó trói tôi trên giường cả đêm mà thôi.”

“Câm miệng.”

“Thừa Diệu…”

Bạch Yên Nhiên rơi nước mắt, dường như không thể ở lại đây được nữa, hai tay bụm mặt, không chút nghĩ ngợi chạy ra bên ngoài

“Yên Nhiên…” Cố Thừa Diệu trợn mắt nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, nhanh chóng đuổi theo

Lúc này Abbott hoàn toàn mất phong độ, người đàn ông này là ai? Làm gì với Thiên Thiên?

Anh muốn ngăn cản Cố Thừa Diệu, dạy dỗ anh ta một chút, lại bị Diêu Hữu Thiên ngăn cản

Cô nhẹ nhàng cười với Abbott một tiếng: “Cửa hàng này không bán quần áo sẽ có chỗ khác bán. Chúng ta đi thôi.”

“Thiên Thiên…” Abbott tức giận không chịu nổi, Diêu Hữu Thiên đạt được mục đích, lôi kéo anh đi ra ngoài

Trói cô lại cả một buổi tối, vị tiên sinh này phải hao phí chút võ mồm để giải thích đây…

Ừ, cái này giá cao,nhưng vẫn có lời.