Chương 14: Cô ấy điên rồi sao

“Đừng báo cảnh sát.” Tay Diêu Hữu Thiên che màn hình di động của Cố Thừa Diệu, nơi khuỷu tay lại co rút đau đớn một hồi.

Nhưng lúc này cô lại thật sự không có tâm tình để ý tới đau đớn trên người.

Ánh mắt trong veo, bình tĩnh dừng ở trên khuôn mặt mang theo vài phần nghiền ngẫm, vài phần châm biếm, vài phần khinh thường của Cố Thừa Diệu.

50 triệu ——

Hít thở sâu, chuyện ngày hôm nay, quá ngoài dự liệu của cô.

.

“Tiên sinh, đừng báo cảnh sát. Tiền, tôi bồi thường.”

“Thiên Thiên.” Triệu Nhân Uyên trợn to hai mắt, nhìn Diêu Hữu Thiên, quả thực không thể tin được mình vừa nghe được lời gì. Cái gì gọi là cô bồi thường?

Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Cô ấy điên rồi sao? Hay là ——

Xoay người đối mặt với Cố Thừa Diệu, giọng điệu của anh ta trở nên khó chịu: “Này, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, anh cho rằng chúng tôi sợ anh sao. Có gan thì anh báo đi. Báo đi.” dfienddn lieqiudoon

.

“Triệu Nhân Uyên.” Diêu Hữu Thiên quay sang lườm Triệu Nhân Uyên một cái, cảm giác lạnh lẽo, sự kháng cự, bài xích trong đôi mắt kia rõ ràng như vậy, lại vô cớ khiến cho Triệu Nhân Uyên cảm thấy trong lòng dâng lên chút rụt rè, nhất thời sắc mặt có phần ngượng ngùng.

Diêu Hữu Thiên hoàn toàn không để ý tới anh ta, vẫn nhìn về phía Cố Thừa Diệu như cũ.

Chân rất đau, cô đã đứng không vững. Có điều, cô không muốn mất phong độ.

“Xin tiên sinh chờ một chút.” Quay mặt sang, thấy túi xách của mình rơi ở cách đó không xa, cô nhấc chân đi tới.

Chỗ mắt cá chân đau nhức kịch liệt một hồi, cô cắn răng, chân thấp chân cao đi đến.

Nhặt túi xách lên, lấy danh thϊếp của mình từ trong ra, động tác đơn giản này, bởi vì trầy da ở khuỷu tay mà có chút chậm lại.

.

Không để ý tới đau đớn, lúc xoay người lại, vẻ mặt bởi vì đau mà hơi biến đổi lại khôi phục thành bình tĩnh không gợn sóng.

Lại một lần nữa tập tễnh bước chân đi đến trước mặt Cố Thừa Diệu, cô đưa danh thϊếp trên tay ra: “Đây là danh thϊếp của tôi, tiên sinh, tôi bằng lòng bồi thường thiệt hại của anh.”

Vẻ mặt của cô rất chân thành tha thiết, không có chút ý định trốn tránh nào.

Dùng hai tay đưa danh thϊếp, khóe môi khẽ nhếch lên, cười cực kỳ lễ độ. Khách sáo, mà lộ ra một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt.

.

“...” Cố Thừa Diệu nhìn người phụ nữ trước mặt. Cũng không nhận tấm danh thϊếp kia, mà lại đánh giá Diêu Hữu Thiên từ đầu đến chân một lần.

Người phụ nữ trước mặt, nhìn có chút nhếch nhác. Sợi tóc lộn xộn, tay áo bị cọ rách thành một đường còn nhuốm máu.

Ánh mắt lướt qua tay của đối phương, trong đầu chợt nhớ lại ngày hôm đó tay của Bạch Yên Nhiên không cẩn thận bị cắt qua một chút, mắt đã gần như muốn rơi lệ.

Lại nhìn ánh mắt của cô, trong veo không giả dối, vẻ mặt rất nghiêm túc, giống như thật sự có thể bồi thường nổi xe của anh ——

.

Diêu Hữu Thiên biết đối phương đang quan sát mình, cô cũng biết, quả thật nhìn cô không giống như người có thể đưa ra 50 triệu.

Cô cũng biết, nếu như báo cảnh sát chuyện ngày hôm nay, chỉ cần bồi thường phí sửa chữa là được rồi.

Chỉ là cô thật sự không muốn kinh động đến ba của bọn họ.

“Tiên sinh, nếu tôi đã nói sẽ bồi thường, thì nhất định sẽ bồi thường.” Lại đưa danh thϊếp lên phía trước một chút, giọng nói của Diêu Hữu Thiên rất nhẹ: “Không biết tiên sinh đã hài lòng chưa?” dinendian.lơqid]on

“Thiên Thiên. Em điên rồi sao?” 50 triệu đấy.

Đã sắp đuổi kịp lợi nhuận một năm của công ty bọn họ rồi.

Triệu Nhân Uyên chìa tay muốn rút danh thϊếp trên tay Diêu Hữu Thiên ra, Cố Thừa Diệu lại rút danh thϊếp ra trước một bước, cầm ở đầu ngón tay mình.

“Tiểu thư, chỉ với một tấm danh thϊếp, đã muốn qua ải rồi?” ,

Lần này Triệu Nhân Uyên thật sự tức đến xông não.

Diêu Hữu Thiên có 50 triệu? Sao anh ta không biết? Là cô có? Hay là nhà cô có?

Không phải trước đây cô nói ba mẹ cô chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ sao? Buôn bán cái gì lại có 50 triệu? Có gia thế như vậy, thế mà không nói cho anh ta, thật đúng là quá đáng.

Nếu như anh ta biết, nếu như anh ta biết ——