Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nhân Lần Thứ Hai Của Thượng Tướng

Chương 11: Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Shin | Beta: Thụy

-

Tờ mờ sáng, người máy Tiểu Mỹ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, nạp điện nửa ngày, chờ đến lúc no bụng xong rồi đi ra từ căn phòng nhỏ của mình.

Trùng hợp Hứa Nặc cũng vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy Tiểu Mỹ cậu cười hỏi: "Sạc điện xong rồi à?"

"Vâng!" Tiểu Mỹ nhìn đôi mắt phủ đầy tơ máu cùng hốc mắt đỏ bừng của cậu, cẩn thận hỏi: "Chủ nhân, cậu cả đêm không ngủ sao?"

"Ừm." Hứa Nặc mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, thở dài: "Mạng lưới quan hệ của Chiến Thần quá phức tạp, phải mất cả đêm mới sắp xếp xong, còn chưa kịp xem kỹ.

Tao......!A!" Cậu chưa nói xong đã bị Tiểu Mỹ bất thình lình nhảy dựng lên đẩy tới trên giường.

"Chủ nhân không thể thức đêm!" Tiểu Mỹ tức giận mà kêu to, giọng nói có chút sắc bén: "Omega không thể thức đêm! Thân thể Omega vốn dĩ không cường tráng, sao có thể suốt đêm không ngủ!"

"Xùy, Tiểu Mỹ, hiện tại là trường hợp đặc biệt." Hứa Nặc bất đắc dĩ mà sờ sờ cái đầu kim loại của nó, "Đợi qua khoảng thời gian này tao sẽ cố gắng nghỉ ngơi thật tốt mà."

"Nhưng mà..."

"Mày cũng biết rõ, hiện tại...!mấy việc này, chỉ có tao mới lo liệu được."

Tiểu Mỹ há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ tủi thân mà cúi đầu, nhưng chốc lát sau nó lại bắt đầu nhỏ giọng nức nở: "Đều là tôi không tốt, tôi không giúp được cho chủ nhân, để một Omega phải làm nhiều chuyện như vậy."

Hứa Nặc vội ôm nó vào trong ngực, an ủi nói: "Đừng khóc, đừng khóc, mày đã tốt lắm rồi."

Cậu thấp giọng khuyên hồi lâu mới dỗ được Tiểu Mỹ đang khóc thút thít.

"Tôi đi xem bữa sáng chuẩn bị xong chưa." Tiểu Mỹ lau nước mắt rồi xoay người rời đi.

Hứa Nặc nhìn chằm chằm bóng dáng của nó, thở dài, bỗng nhiên nhớ tới chuyện Chiến Việt nói với mình ngày hôm qua, Tiểu Mỹ thật ra là một người máy nam, tên Đại Tráng...Cậu bỗng nhiên hiểu được vì sao Chiến Thần phải đổi tên cho nó là Tiểu Mỹ.

Từ khi Chiến Thần gặp nạn, không khí ở Chiến gia vẫn luôn nặng nề.

Hứa Nặc cùng Chiến Việt tuy mặt đối mặt nhưng không nói lời nào, chỉ an tĩnh mà ăn cơm sáng.

Chiến Việt không cần nhắc nhở, tự mình nghiêm túc ăn xong một chén cơm cùng một chén đầy đồ ăn, lại uống thêm một ly sữa dinh dưỡng.

Sau khi giải quyết xong toàn bộ thì nhanh chóng lau miệng, kế đó đứng dậy đi tới phòng huấn luyện thể năng.

Hứa Nặc nhìn bóng dáng nho nhỏ của cậu nhóc mà trong lòng khó chịu không thôi.

Đợi qua trận phong ba này...!phải cố gắng bù đắp lại cho nhóc ấy mới được.

Thời gian để Hứa Nặc thương cảm không có nhiều, cậu vội vàng cơm nước xong lập tức muốn đi ngủ bù một giấc.

"Thiếu phu nhân." Quản gia vừa mới đi vào phòng ăn đã gọi Hứa Nặc, "Ngài Ayer Voight tới, đang đợi ở phòng khách ạ."

Hứa Nặc thoáng dừng lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Được, xin chờ một lát, tôi sửa soạn một chút sẽ ra ngay."

Cậu không đợi quản gia gật đầu đã vội vàng trở về phòng ngủ.

"Tiểu Mỹ! Lấy chút trà giúp tỉnh táo...!Không, cho tao chút thuốc kí©h thí©ɧ!"

Tiểu Mỹ khϊếp sợ: "Chủ nhân, cậu chẳng phải muốn nghỉ ngơi một lát sao?"

"Không kịp, có khách tới."

"Nhưng mà thuốc kí©h thí©ɧ đối với Omega có thương tổn rất lớn đó! Tôi lo..."

"Tiểu Mỹ!" Hứa Nặc đang thay quần áo thì đột ngột xoay người nhìn chằm chằm người máy, nghiêm túc mà nói: "Máy có biết ai tới không...!Là Ayer Voight, người cung cấp súng ống đạn dược, cũng là chủ nợ lớn nhất của Chiến Thần."

Hai mắt của Tiểu Mỹ mở to, trí thông minh chưa hoàn thiện làm nó không cách nào phân tích được mức độ thiệt hơn của việc này, nhưng chỉ cần ý trên mặt chữ cũng đủ làm nó hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc: "Tôi, tôi sẽ đi lấy thuốc ngay đây...!Trời ạ, hắn ta tới làm gì không biết!"

"Ừm." Hứa Nặc có chút bực bội mà mặc quần áo, sau đó dùng sức lau mặt: "Tốt nhất không phải là đòi nợ."

Chờ cậu thay quần áo tử tế xong, Tiểu Mỹ đã đem thuốc tới.

Hòa thuốc kí©h thí©ɧ với nước, Hứa Nặc vội vàng uống một cốc nước lớn, lúc này mới cảm giác tinh thần tốt lên một chút.

Cậu vỗ vỗ đầu Tiểu Mỹ, ý bảo nó đừng quá lo lắng rồi mới vuốt thẳng cổ áo bước ra ngoài.

...!

Ayer Voight ngồi ở trên sô pha, tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây.

Mũi hắn khẽ động đậy, hít một hơi thật sâu, khịt mũi: "Mùi của Alpha rất nhạt, không tệ, tôi rất thích."

"Chiến Thần không ở nhà, mùi hương đương nhiên sẽ phai nhạt đôi chút, nhưng mà chẳng bao lâu sẽ lại nồng lên thôi."

Ayer nhìn theo hướng giọng nói truyền đến, ánh mắt sáng lên: "Thượng tướng phu nhân?"

Trên mặt Hứa Nặc đã không còn vẻ mệt mỏi, cậu khẽ mỉm cười: "Xin chào Ayer tiên sinh, đã để ngài đợi lâu, thật xin lỗi."

"Không sao." Ayer lộ ra một nụ cười khoa trương: "Điểm mê người nhất của Omega chính là bọn họ luôn thong thả ung dung như một chú thỏ trắng.

Huống hồ chi là dành thời gian chờ đợi một người đẹp như phu nhân đây, quả thực rất đáng giá."

Hứa Nặc ngồi đối diện với hắn trên sô pha, cậu cười cười: "Ngài nói đùa rồi."

Ayer không thèm để ý mà xua xua tay: " Phu nhân vừa mới nói, mùi hương chẳng mấy chốc sẽ lại trở nên đậm hơn, nhưng mà tôi thì lại nghe bảo..."

"Đều chỉ là lời đồn đãi vô căn cứ mà thôi." Lòng bàn tay Hứa Nặc đã đổ đầy mồ hôi nhưng cậu vẫn cố gắng khiến nụ cười của mình có vẻ tự nhiên: "Chẳng lẽ ngài cũng tin ư?"

Ayer nhướng mày.

Hứa Nặc thấy hắn không có phản ứng gì, chỉ đành căng da đầu nói tiếp: "Chiến Thần bị đánh lén, rất nhiều người đều cho rằng anh ấy đã chết, bao gồm tôi...!Nhưng anh ấy đã bí mật truyền tin cho tôi, chỉ là bị thương nặng mà thôi, tạm thời có hơi khó vận động, đợi khỏe một chút sẽ trở về."

"Ồ? Làm sao mà truyền tin được?"

Hứa Nặc nghiêm trang nói: "Đây là cơ mật quân sự tối cao, tiên sinh, tôi đây không có quyền tiết lộ, hơn nữa tôi cũng không phải người đầu tiên nhận được cho nên cũng không rõ ràng lắm."

Ayer chậm rãi gật đầu song lại không nói lời nào, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười ấy.

Nhưng càng như vậy lại càng làm người khác không nắm bắt được.

Mồ hôi trên lưng Hứa Nặc đã thấm ướt áo sơmi, nụ cười trên mặt sắp duy trì không nổi.

Bỗng nhiên, Ayer mở miệng nói: "Thơm quá."

"Hả?"

Ayer vuốt cằm, nhìn chằm chằm Hứa Nặc, ánh mắt cũng dần dần thay đổi: "Mùi hương của Omega, thật thơm."

"..." Sắc mặt Hứa Nặc thay đổi, cậu đứng thẳng lưng, nghiêm túc nói: "Ayer tiên sinh, xin ngài nói chuyện tôn trọng một chút."

"Tôi là Beta, phu nhân lo lắng cái gì." Ayer cười nói: "Nhưng mà tôi đây thực sự có lực hấp dẫn rất lớn đối với nhiều Omega." Hắn đổi tư thế, nghiêng người ngồi ở sô pha, tiếp tục nói: "Thật không dám giấu giếm, tôi hôm nay đến đây, mục đích cũng giống những gì phu nhân nghĩ, là đòi nợ."

Hứa Nặc chợt nắm chặt tay, trầm giọng nói: "Theo tôi được biết, các khoản nợ đều sẽ được trả bằng tiền thưởng sau khi thượng tướng trở về."

"Nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, bảo bối à." Ayer búng tay một cái: "Huống chi, đối với việc thượng tướng có thể bình an trở về hay không, tôi thực sự hoài nghi.

Đương nhiên, tôi cũng không có ý mạo phạm gì, cũng rất mong ngài ấy có thể trở về."

Hứa Nặc lạnh lùng mà nhìn chằm chằm hắn.

Ayer nhún vai: "Tôi biết phu nhân nghĩ đến điều gì, nhưng là một thương nhân, lợi ích là trên hết, bỏ đá xuống giếng chẳng qua cũng là thủ đoạn để lấy được tiền lời thôi."

Hai người giằng co một hồi, khí thế của Hứa Nặc đột nhiên xẹp xuống, cả người ngã vào sô pha.

Cậu đưa tay xoa xoa giữa mày, thấp giọng nói: "Muốn bao nhiêu?"

Ayer cười, nói một con số ngoài sức của Chiến gia.

Hứa Nặc ngừng một lát: "Nhiều như vậy?"

Ayer nhún vai*: "Quân nhu** không giống với mấy cái khác, đồ vật cần dùng đều là tốt nhất, cho nên tất nhiên phải cần nhiều tiền." Tầm mắt hắn dừng ở cần cổ trắng nõn của Hứa Nặc, nở nụ cười đầy thâm ý: "Hoặc là...!Phu nhân cũng có thể dùng một ít đồ khiến tôi đây có hứng thú để trao đổi, tôi có thể miễn đôi chút..."

*Nguyên văn: 摊手chỉ hành động như ảnh, tạm dịch là nhún vai cho dễ hiểu, đại ý đừng hỏi tôi, tôi cũng không rõ, hoặc là chuyện này không liên quan đến tôi

**Quân nhu: Các vũ khí, chất nổ, chất hóa học sử dụng trong chiến tranh cũng như các thiết bị đồ dùng cần thiết cho quân đội.

- Hết chương 11 -.
« Chương TrướcChương Tiếp »