Chương 47

“ Bác Từ , xin hãy giúp cháu ! “

Mộ Thư Nhiên nắm lấy tay Từ Thành cầu xin , nước mắt giàn giụa.

Từ Thành vỗ nhẹ tay Mộ Thư Nhiên , an ủi

“ Không phải cháu đã ngủ với Bách Vũ sao , còn sợ cái gì ? “

“ Cháu… Cháu chưa ngủ với anh ấy ! “

Từ Thành nhíu mày , ông nhìn cô ta chằm chằm như đang cần một lời giải thích.

Mộ Thư Nhiên chột dạ cuối đầu , tay siết chặt lấy tà váy , chậm rãi lên tiếng “ Đêm đó , cháu không thể làm chuyện đó với anh ấy . “

Đêm qua , tại khách sạn .

Mộ Thư Nhiên từ từ cuối người xuống , muốn hôn lên đôi môi của anh nhưng Từ Bách Vũ nhanh chóng né đi , anh tức giận trừng mắt với cô ta

“ Mộ Thư Nhiên , tôi cho cô cơ hội cuối cùng. Mau cút xuống ! “

Mộ Thư Nhiên như không quan tâm đến lời nói của anh , cô ta cởϊ áσ trên người , chỉ chừa lại chiếc áσ ɭóŧ mỏng manh trên người .

“ A Vũ , sau đêm nay , em là của anh rồi ? Cho dù anh có không muốn đi chăng nữa thì cũng còn không còn cách nào khác . “

“ Để em giúp anh giải toả cơn nóng bức trong người nhé ? “

Dứt lời , Mộ Thư Nhiên đưa tay vuốt ve khuôn ngực săn chắc của anh , lướt ngón tay từ trên cổ xuống phía dưới , chạm nhẹ vào thắt lưng của anh mà mân mê

“ A Vũ , anh biết không ? Em chờ ngày này đã lâu lắm rồi ! Chờ anh thuộc về em “



Từ Bách Vũ khó chịu rít lên một tiếng , anh cắn chặt răng nhẫn nhịn , nghiêng đầu nhìn con dao gọt hoa quả trên bàn , nhướn người nhanh tay cầm lấy . Mộ Thư Nhiên nhìn anh cầm con dao trên tay , sắc mặt trở nên sợ hãi

“ Anh… anh muốn làm gì ? “

Từ Bách Vũ không đáp, một dao đâm thẳng vào tay , máu tươi chảy ra nhuốm đỏ trên ga giường trắng. Cơn đau khiến Từ Bách Vũ lấy lại được chút tỉnh táo, anh đẩy mạnh Mộ Thư Nhiên ra khỏi người mình, ghét bỏ

“ Lập tức cút ra khỏi đây , nếu như cô còn muốn giữ mạng của mình ! “

Mộ Thư Nhiên kinh ngạc với những hành động vừa rồi của anh , trong lòng dấy lên sự chua xót. Anh không muốn cô ta đến như vậy sao ? Ghét bỏ đến như vậy sao ?

Cô ta rơi nước mắt , chậm rãi lấy áo mặc lại trên người , nhìn anh lần cuối sau đó rời đi .

Từ Bách Vũ lê từng bước chân mệt nhọc đi vào trong nhà tắm, mở vòi sen xả nước vào người , cái lạnh của nước khiến cơ thể anh trở nên thoải mái , anh ngồi bệch xuống sàn , nước thấm ướt đẫm mái tóc , trút hết đi mọi mệt mõi cùng khó chịu trong người, máu từ vết thương theo dòng chảy của nước mà trôi đi .

Tại sao mọi chuyện cứ phức tạp lên như vậy ?

…..

Từ Thành đau đầu , tay xoa hai bên huyệt thái dương. Đứa con trai này của ông, tại sao lại cứng đầu như vậy ?

Từ Thành thở dài “ Ta cho con cơ hội rồi , bây giờ con không thể làm được . “

Mộ Thư Nhiên nghe vậy lập tức xanh mặt , sợ hãi quỳ xuống “ Bác trai , bác giúp cháu , xin bác giúp cháu lần cuối đi mà . “

“ Vậy…. Hãy xử người phụ nữ trong lòng nó ! “

“ Sao…. Sao cơ ? “

Từ Thành lộ ra nụ cười nham hiểm “ Nếu như con gϊếŧ được cô ta thì Bách Vũ sẽ là của con rồi , không phải sao ? “



“ Nhưng…. “ Mộ Thư Nhiên lại có chút lo lắng , nếu như gϊếŧ Lam Nhược Vũ thì cả Lộ Lục Quân và Từ Bách Vũ sẽ không tha cho cô ta .

“ Có một người có thể giúp con ! “

Mộ Thư Nhiên nghe vậy lập tức ngẩn đầu lên nhìn ông ta với ánh mắt hi vọng “ Ai vậy ạ ? “

“ Người phụ nữ bên cạnh Lộ Lục Quân , Cẩn Y !”

…..

Cẩn Y sau khi bị đưa về , tức giận đập đồ trong phòng. Ánh mắt tràn ngập sự tức giận

“ Vì lí do gì mà bảo vệ con nhỏ đó ? Công khai nó là thiếu phu nhân của cái gia đình này ! “

Quân Dao đứng nép ở cửa , sợ hãi mà nhìn mẹ , nước mắt lưng tròng “ M… mẹ “

Cẩn Y quay sang nhìn Quân Dao , cô ta bước đến ôm lấy cô bé “ Con gái “

“ Mẹ… mẹ làm sao vậy ? “

“ Mẹ không sao “

Như nghĩ ra gì đó , Cẩn Y hỏi Quân Dao “ Dao Dao , con giúp mẹ một chuyện có được không ? “

Cô bé chớp mắt nhìn cô ta “ Sao ạ ? “

Cẩn Y nói nhỏ vào tai cô bé , môi nở nụ cười khó đoán .

Muốn lấy lại vị trí thiếu phu nhân này sao ? Đừng mơ mà cô ta nhường lại !