Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nhân Không Trọn Vẹn

Chương 38

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ sau khi Lam Nhược Vũ bị bắt đi , Từ Bách Vũ như rơi vào trạng thái mất hồn , không còn tập trung vào bất cứ thứ gì , đáy mắt tràn ngập nổi u buồn cùng tuyệt vọng .

Nhất định anh phải cứu được cô , đem cô từ tên khốn đó trở về .

Từ Bách Vũ trầm ngâm ngồi trong phòng làm việc ở công ty , suy nghĩ cách cứu được Lam Nhược Vũ .

Cộp, cộp .

Tiếng giày cao gót vang lên , từng chút tiến lại gần Từ Bách Vũ , giọng nói ngọt ngào

“ A Vũ “

Từ Bách Vũ nhíu mày nhìn người vừa xuất hiện , đáy mắt hiện rõ sự chán ghét

“ Không biết gõ cửa sao ? “

Mộ Thư Nhiên mỉm cười đi đến bên cạnh Từ Bách Vũ , tay vòng qua ghế như muốn ôm lấy anh “ Tại sao anh không đến sân bay đón em ? Anh không muốn gặp em sao ? “

“ Gặp cô ? Thư Nhiên , không phải cô đã quên những gì cô đã làm với tôi sao ? “

Từ Bách Vũ cười lạnh , đôi mắt sắc bén không có chút độ ấm nào .

Mộ Thư Nhiên vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh đó , cô ta đi về phía ghế sofa , chậm rãi ngồi xuống

“ Anh biết mà ? Em không có ý bỏ rơi anh , cũng vì gia đình cho nên em mới phải ra nước ngoài . Bây giờ em trở về rồi “

Anh không để ý đến cô ta , mắt chăm chú dán vào điện thoại như chờ tin tức gì đó .

Ting ting

Bổng điện thoại vang lên , Từ Bách Vũ nhanh chóng bắt máy

“ Thế nào rồi ? “



“ Cái gì ? Vẫn chưa tìm được sao ? Mau tiếp tục tìm kiếm cho tôi ! Dù lục tung cả cái thành phố này lên vẫn phải tìm cho bằng được ! “

Anh tức giận tắt máy “ Một đám vô dụng “

Mộ Thư Nhiên nhìn thấy anh tức giận như vậy , khẽ nở nụ cười “ Anh đang tìm Lam Nhược Vũ kia sao ? “

Từ Bách Vũ nhíu mày “ Liên quan đến cô sao ? Nếu không phải vì cô thì cô ấy sẽ không bị bắt đi ! “

“ Rõ ràng anh là của em kia mà ? Đáng lẽ ra em về nước thì anh phải vui mừng chạy đến bên em chứ ? Tại sao lại vì một người phụ nữ khác mà tức giận với em ? “

Mộ Thư Nhiên không cam lòng nói , cô ta rốt cuộc không hiểu vì sao A Vũ lại không chào đón cô ta chứ ?

Từ Bách Vũ chậm rãi đứng dậy , từng bước đi về phía cô ta “ Tôi sẽ không vì một người phụ nữ đã lên giường với anh tôi mà chào đón đâu ! “

Dứt lời , anh rời khỏi phòng làm việc của mình. Để Mộ Thư Nhiên ở lại đó với vẻ mặt sững sờ, thì ra hôm đó anh đã thấy…

Nhưng thì sao chứ ? Không phải Lam Nhược Vũ kia cũng đã lên giường cùng chồng cũ sao ? Dựa vào cái gì mà anh lại bảo vệ cô ta như vậy ? Mộ Thư Nhiên này không cam tâm !

Trái tim của A Vũ chính là của cô !

….

Lộ Lục Quân mở cửa bước vào căn phòng sang trọng , ánh mắt dịu dàng nhìn người phụ nữ ngồi yên lặng bên cửa sổ , gương mặt xinh đẹp hiện lên dưới ánh mặt trời.

Hắn nhẹ nhàng bước đến , ôm lấy cô từ phía sau “ Tiểu Vũ “

Lam Nhược Vũ giật mình , cô muốn tránh né cái ôm nhưng lại bị hắn cố chấp giữ lấy. Hắn cuối đầu vào cổ cô , tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể cô

“ Để anh ôm em một chút “

Cô mím môi không đáp , mắt nhìn ra bên ngoài cửa số. Sau 1 tháng tầm 2 ngày trước, mắt cô đã bắt đầu nhìn thấy trở lại , người đầu tiên cô nhìn thấy sau 2 năm bị mù đó chính là Lộ Lục Quân , người chồng mà cô không thể nhớ rõ gương mặt . Cô không biết tại sao hắn ta lại nhốt cô trong căn phòng này suốt 1 tháng trời, không được ra ngoài, càng không được tiếp xúc bởi bất kì ai ngoại trừ hắn . Cô muốn nhìn thấy A Vũ , muốn nhìn thấy gương mặt mà cô nhung nhớ bấy lâu nay .



Lam Nhược Vũ mím môi , cô do dự mà lên tiếng

“ Anh, anh có thể cho em ra ngoài không ? “

Lộ Lục Quân chậm rãi buông cô ra , hắn ngồi xuống bên cạnh cô “ Em muốn ra ngoài làm gì?”

“ Em…. “ Cô muốn ra ngoài tìm A Vũ .

Hắn thấy cô ấp úng không dám nói , trong lòng lại dường như biết rõ đáp án mà cô đang muốn điều gì

“ Không được ! “

“ Vì sao ? “

“ Em là người phụ nữ đã có chồng, không được phép tìm người đàn ông khác ! “

Lam Nhược Vũ kinh ngạc nhìn hắn, làm sao hắn biết cô đang muốn ra ngoài tìm ai ?

Lộ Lục Quân khẽ vuốt nhẹ má cô , ánh mắt đầy sự thâm tình “ Em có thể đi dạo trong căn nhà này nhưng không được phép bước ra khỏi khuôn viên này. Hãy hiểu cho anh “

Cô im lặng vài giây sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Lộ Lục Quân khẽ cười sau đó đứng dậy như muốn rời đi, Lam Nhược Vũ đưa tay níu lấy áo hắn “ Anh…. Đi đâu vậy ? “

Hắn nhẹ xoa đầu cô “ Đi đến cơ quan, em ở nhà ngoan ngoãn, tối anh về “

Dứt lời , hắn liền rời đi. Lam Nhược Vũ nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau cánh cửa mà lòng không hiểu sao lại vô cùng khó chịu.

Tiếp xúc với người đàn ông này , không hiểu sao cô lại cảm thấy sợ hãi , muốn tránh xa hắn nhưng cơ thể lại cứ muốn dính lấy hắn không rời.

Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ , ánh mắt đượm buồn cùng mong đợi .

A Vũ , em muốn gặp anh .
« Chương TrướcChương Tiếp »