Chương 1: Phần mở đầu (I)
Một ngày đầu mùa đông trời mưa tầm tã, bầu trời phủ màu xanh thẫm hiu quạnh, khiến buổi sáng sớm u ám như lúc chạng vạng.
Tôi cầm một chiếc ô trong suốt đi tới tòa nhà toàn bằng kính ở phía đối diện. Gió thổi hạt mưa bay chéo qua chiếc ô, rơi xuống mặt tôi. Hạt mưa lạnh buốt, giống trái tim người đó.
Tôi vĩnh viễn không thể hiểu trái tim của người đó được làm bằng gì mà có thể cứng rắn, băng giá đến vậy. Khiến tôi không có cách nào đoạt được, cũng không có cách nào từ bỏ...
Đi đến trước cánh cửa kính, tôi gấp chiếc ô lại, đồng thời thu cả nỗi muộn phiền bị khuấy động bởi thời tiết, đi vào nơi bán đấu giá bật điều hòa ấm áp.
Người bảo vệ đứng ở cửa lịch sự hỏi tôi có lấy thẻ bài đấu giá hay không.
Cởϊ áσ khoác ngoài đã bị ướt nước mưa vắt lên tay, tôi mỉm cười trả lời: "Bạn tôi đang ở trong đó."
Người bảo vệ đưa mắt nhìn nhãn hiệu thời trang được thêu thủ công trên cổ áo khoác của tôi rồi lùi lại phía sau nhường lối: "Mời vào."
"Cám ơn anh!"
Buổi bán đấu giá đã bắt đầu, hội trường gần như không còn chỗ trống. Tôi chọn vị trí sát cửa sổ ở hàng ghế gần cuối cùng. Tôi còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Tề Lâm từ hàng ghế trên đi xuống, mặt dày đuổi thẳng cổ anh chàng đẹp trai bên cạnh tôi, rồi ngồi thế vào chỗ đó.
"Anh tưởng em sẽ không đến đây." Anh ta nheo đôi mắt "hoa đào" điển hình, ghé sát vào tai tôi.
"Núi đất đỏ là tâm huyết nửa đời của ba tôi, tôi không giữ nổi, ít nhất cũng nên biết nó sẽ rơi vào tay ai." Tôi nhích người, nới rộng khoảng cách với anh ta. Vừa nói, tôi vừa đưa mắt đảo một lượt qua những gương mặt của đám người giàu có ngồi trong hội trường.
Biểu hiện của mỗi người đều không giống nhau. Một số không che giấu sự thèm khát, nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của nhân viên đấu giá như ông chủ Lâm, một nhân vật phất lên nhờ khai thác khoáng sản.
Cũng có người chỉ thuần túy đến xem trò vui như Tề Lâm ngồi bên cạnh tôi.
Còn có người hoàn toàn không có khả năng cạnh tranh, chỉ mở to mắt chứng kiến núi đất đỏ bị bán đấu giá để trả nợ như tôi.
Trong số đó, không có gương mặt tôi muốn gặp nhất, nên tôi không biết biểu hiện của anh trông như thế nào.
Giá tiền ngày một tăng cao, khi ông chủ Lâm đưa ra con số hai trăm ba mươi triệu, hội trường đang ồn áo náo nhiệt bỗng nhiên im ắng hẳn.
Một số người do không đủ tài lực nên đành bỏ cuộc. Một số khác lại lo lắng đĩa thức ăn ngon lành đã bị Cảnh gia xơi gần hết, chỉ còn lại vài khúc xương không xứng với số tiền bỏ ra nên cũng quyết định rút lui.
Khi cuộc đấu giá đạt đến con số hai trăm bốn mươi triệu, mọi người bắt đầu quay sang nhìn nhau. Ông chủ Lâm đầy vẻ đắc ý, một đối thủ cạnh tranh trẻ tuổi trán đẫm mồ hôi, động tác tác giơ thẻ bài ngày càng do dự.
Tất cả đã ngã ngũ, tôi chống tay vào thành ghế đứng dậy, không buồn xem tiếp kết quả.
"Em không xem nữa à? Chưa đến lúc cao trào mà." Tề Lâm quay sang nhìn tôi, nụ cười ôn hòa như ngọc của anh ta lúc này trông thật đáng ghét.
"Anh cứ từ từ thưởng thức đi, tôi còn bận việc."
Mặc chiếc áo khoác ướt lạnh, tôi đi về phía cửa chính. Đột nhiên, tầm nhìn của tôi tối lại trong giây lát, hình như có ai đó chắn trước mặt tôi. Tội vội ngẩng đầu, nhưng không kịp nhìn rõ gương mặt của người đó. Một hình bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ lướt qua người tôi, để lại không khí băng giá của mùa đông Washington...
Không một lời chào khỏi khách sáo, thậm chí chẳng thèm dừng ánh mắt ở chỗ tôi, Cảnh Mạc Vũ cứ thế đi qua người tôi. Bóng lưng của anh vẫn xa vời như ngày nào. Dù anh ở ngay trước mắt tôi, cũng chỉ giống ảo ảnh trong sa mạc hoang vắng.
Tôi gượng cười. Vào lúc này tôi còn chờ mong anh nói với tôi điều gì? Lẽ nào chúng tôi cùng ngồi xuống ôn lại chuyện cũ, kể chuyện gia đình, thể hiện tình anh em thân thiết?
Cảnh Mạc Vũ đi thẳng đến chiếc ghế tôi vừa rời đi. Anh ngồi xuống, tựa người vào thành ghế phía sau, bộ dạng thảnh thơi nhàn nhã.
"Ồ! Anh về rồi à?" Tề Lâm nhướng mày. Tuy anh ta nói chuyện với Cảnh Mạc Vũ nhưng ánh mắt lại hướng về chỗ tôi: "Anh cũng đến đây xem trò náo nhiệt? Hay định thò một chân vào?"
"Tôi không có sở thích như Tề thiếu..." Cảnh Mạc Vũ nhếch mép, tảng băng trong đáy mắt anh tan đi ít nhiều: "Tôi không tranh thì thôi, nếu tranh, tôi không chỉ thò một chân."
Tề Lâm nghe ra hàm ý trong câu nói của anh, anh ta cười khan hai tiếng, không tiếp tục mở miệng.
Tôi đứng bất động, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi hình bóng của anh phản chiếu trên cửa kính. Do không khí lạnh, cửa kính mờ mờ hơi nước, tôi không thể nhìn thấy gương mặt điển trai lạnh lùng của anh, cũng không nhìn thấy ánh mắt sắc sảo của anh. Nhưng tôi có thể cảm nhận thấy, sự cô độc, kiêu ngạo và mạnh mẽ tỏa ra từ người anh theo năm tháng càng đậm đặc hơn.
Là anh, Cảnh Mạc Vũ, anh đã trở về.
Bắt gặp Cảnh Mạc Vũ, người đàn ông trẻ tuổi vừa rồi còn chần chừ không biết có nên giơ thẻ bài liền thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi đến giao thẻ bài vào tay anh.
Cảnh Mạc Vũ chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng giơ thẻ bài trong tay.
Nhân viên bán đấu giá lập tức nói lớn tiếng: "Hai trăm năm mươi triệu! Số hai mươi chín đưa ra giá hai trăm năm mươi triệu, còn ai..."
"Không phải." Cảnh Mạc Vũ từ tốn mở miệng, thanh âm của anh lạnh lẽo như hàn ngọc dưới lòng đất: "Tôi ra giá ba trăm triệu."
Cả hội trường im bặt trong giây lát. Ông chủ Lâm kinh ngạc đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin nổi. Cảnh Mạc Vũ nhìn lại ông ta, khóe miệng anh nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng.
Ông chủ Lâm trầm tư vài giây, cuối cùng buông thẻ bài trong tay: "Nếu Cảnh tổng không nỡ bỏ thứ cậu yêu thích. Vậy thì lần này tôi nhường cho cậu."
"Cám ơn ý tốt của ông chủ Lâm, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng."
Cả hội trường không nhúc nhích, cho đến khi tiếng búa báo hiệu cuộc đấu giá ngã ngũ vang lên.
Tôi túm chặt vạt áo khoác, cũng không thể che giấu thân hình run lẩy bẩy. Tôi quay người đi ra cửa, một giọt nước mưa chảy trên cửa kính, lặng lẽ rơi xuống đất, tạo thành một vệt dài như giọt nước mắt.
Tôi đi qua cánh cửa tự động ra khỏi tòa nhà, nước mưa lẫn hoa tuyết đầu mùa tạt qua làn da tôi. Tôi không hề cảm thấy lạnh, chỉ thấy những chấm trắng trước mắt giống hoa tuyết bám trên lông mày và lông mi của anh trong một mùa đông nào đó...
Chú Tài thấy tôi ra ngoài liền mở cửa xe giúp tôi, nhưng tôi ngập ngừng không lên xe. Tôi quay lại quan sát cánh cửa tự động của tòa nhà. Ông chủ Lâm đang đi ra ngoài, theo sau ông ta là nhị thiếu gia của nhà họ Lâm miệng còn hôi sữa: "Ba, sao vừa rồi ba không nâng giá cao hơn. Chỉ ba trăm triệu thì anh ta lời quá."
"Con hiểu gì chứ?" Ông chủ Lâm kéo cổ áo jacket: "Cảnh Mạc Vũ đã tới đây, chắc chắn cậu ta sẽ không để mỏ khoáng sản của nhà họ Cảnh rơi vào tay người khác. Ba tranh với cậu ta, đồng nghĩa với việc nâng cao giá mua của cậu ta. Đến lúc đó, không những ba không ăn được miếng thịt còn đắc tội với cậu ta. Chi bằng lần này nhường lại cho cậu ta, tương lai còn không ít cơ hội kiếm tiền..."
"Cảnh Mạc Vũ là người thế nào mà ba có vẻ kiêng dè anh ta như vậy?"
"Nói tóm lại là nhân vật không thể đắc tội. Con hãy nhớ mặt Cảnh Mạc Vũ, sau này nếu có gặp thì nhớ khách sáo một chút..." Tình cờ nhìn thấy tôi, ông chủ Lâm lập tức ngậm miệng, ông ta gật đầu, mỉm cười lịch sự với tôi: "Cảnh tiểu thư, cô đang đợi người à?"
Tôi mỉm cười, không trả lời ông ta.
Ông ta cũng không nói gì thêm, lập tức lên chiếc xe sang trọng của ông ta. Tôi vẫn nghe thấy tiếng nhị thiếu gia họ Lâm lải nhải: "Ba, cô ta chẳng phải là Cảnh An Ngôn hay sao? Mấy hôm trước con gặp cô ta đi cùng Bill tại một party..."
Mãi cũng không thấy tôi lên xe, chú Tài liền cầm ô chạy ra đón tôi. Chiếc ô đen ngăn hoa tuyết trắng ở trên đầu: "Tiểu thư, tôi vừa nhìn thấy..."
Tôi xua tay ra hiệu chú đừng nói tiếp: "Núi đất đỏ vốn là tài sản ba cháu định để lại cho anh ấy. Bây giờ anh ấy bỏ tiền ra mua, không cần cháu bận tâm lo lắng, cũng là một việc tốt lành."
Chú Tài không phát biểu ý kiến, khi chú vô tình đưa mắt về cánh cửa tự động, thần sắc chú đột nhiên cứng đờ. Tôi dõi theo ánh mắt chú, quả nhiên chạm phải đồng tử sâu hun hút không thấy đáy của Cảnh Mạc Vũ.
Tôi và anh chỉ cách nhau một bước chân. Nhưng mưa tuyết trắng xóa rơi xuống giữa chúng tôi, làm chúng tôi phảng phất cách xa ngàn trùng.
Ánh mắt giao nhau chỉ một giây, nhưng có cảm giác lâu hơn bảy trăm hai mươi tư ngày.
Tôi nắm chặt vạt áo khoác, mũi bị đông lạnh đến mức tê liệt, hô hấp không thông thuận. Tôi cố gắng hít sâu hai hơi, nhưng cuối cùng vẫn không thể thốt ra câu "Anh có khỏe không?"
Cảnh Mạc Vũ thu lại ánh mắt, anh sải bước dài xuống cầu thang đá trước cửa tòa nhà.
"Cảnh Mạc Vũ!"
Khi anh bước đến bậc thang cuối, tôi cuối cùng cũng gọi tên anh.