Buổi tối sau khi Tiếu Viễn Trình về nhà, Từ Trác Dư cùng anh nói về chuyện của Khổng Trạch. ” Bạn của anh rất thú vị.”
“Khổng Trạch sao? Sau khi hắn trở về cũng nhắc tới em với anh. Bất quá em tốt nhất không nên cùng hắn qua lại nhiều.” Tiếu Viễn Trình tựa hồ đối với sự qua lại của hai người bọn họ không cao hứng lắm.
Đang lúc Từ Trác Dư muốn hỏi vì sao thì điện thoại vang.
Điện thoại là từ trong nhà gọi đến, nói bọn họ nhanh chóng trở về một chuyến. Lúc đến, quản gia nói cho họ biết mẹ Tiếu
từ khi về nước có chút không thích ứng được với khí hậu, hai ngày nay không biết sao lại phát sốt. Dù gia đình có mời thầy thuốc cũng uống thuốc đúng hạn, nhưng bệnh vẫn không tốt lên, gần đây còn có xu hướng nặng thêm, ba Tiếu bởi vì vậy có chút lo lắng.
Mẹ Tiếu vẫn còn đang ngủ, nhìn mặt mẹ tái nhợt nằm ở trên giường, Từ Trác Dư rất là đau lòng. Tuy rằng cậu cùng mẹ Tiếu mới gặp qua vài lần, nhưng cậu đối với người mẹ hiền lành hòa ái này, đối xử với cậu rất tốt.
Cậu vội vàng kiểm tra một chút cho thân thể mẹ Tiếu, phát hiện mẹ vì cơ thể yếu nên mới chậm chạp không khỏi, lúc này mới yên tâm.
Mà bên cạnh Tiếu Viễn Trình cũng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Từ Trác Dư cẩn thận dặn dò người giúp việc cách chiếu cố người bệnh, sau đó liền cùng Tiếu Viễn Trình dời đi.
Vừa về tới nhà, Từ Trác Dư vẫn thấy lo lắng một chút. Dù sao cậu cũng đang được nghỉ phép, vốn tính toán sau khi hưởng tuần trăng mật trở về liền đi làm, nhưng hiện tại mẹ Tiếu sinh bệnh, cậu đi chăm sóc một chút cũng không sao. Chính mình là bác sĩ, đối với bệnh tình của người bệnh cũng có thể để ý nhiều hơn.
Ở trong lòng cậu, ba Tiếu cùng mẹ Tiếu tồn tại như người nhà. Thế là, cậu đem suy nghĩ của mình nói cho Tiếu Viễn Trình. Tiếu Viễn Trình tỏ vẻ đồng ý, ” Vậy làm phiền em.”
” Không sao, chúng ta là người một nhà mà.” Từ Trác Dư có chút ngượng ngùng.
Tiếu Viễn Trình nghe được từ ” người nhà “, ngực hơi hơi xiết lại, không biết là cảm giác gì.
Ngày hôm sau hai người lái xe đến Tiếu gia, Tiếu Viễn Trình đi vào ân cần hỏi thăm mẹ một chút rồi đến công ty, để lại Từ Trác Dư ở lại chiếu cố mẹ.
Từ Trác Dư một mực chú ý nhiệt độ cơ thể của mẹ Tiếu, lại bảo người làm đi mua lê, đun nhỏ lửa làm thành mứt lê, một ngụm lại một ngụm đút cho mẹ, nói là có thể bổ phế khỏi ho khan.
Mẹ Tiếu nhìn cậu vội vội vàng vàng, trong lòng rất cảm động, bệnh cũng trở nên tốt hơn. Nàng gọi Từ Trác Dư vào trước giường, nói: ” Trác Dư à, con là đứa nhỏ tốt. Tuy rằng mẹ không biết vì cái gì Viễn Trình cố ý cùng con kết hôn, nhưng là hắn lấy được con chính là duyên phận của Tiếu gia ta. Trước đây cũng không thiếu hai người bị bắt kết hôn cùng nhau nhưng cuối cùng có ngày tốt đẹp mĩ mãn, mẹ hy vọng con cùng Viễn Trình cũng có thể như vậy. Đợi tình cảm của hai con trưởng thành, lại đi bệnh viện cho ba mẹ một đứa cháu, ba mẹ con cũng sẽ cao hứng.”
Sau khi một lời nói hết, Từ Trác Dư cùng lúc cảm thấy mẹ Tiếu rất có nguyên tắc, không khỏi càng đối với mẹ tôn trọng vài phần, mặt khác trong nội tâm lại cảm
thấy ngượng ngùng, hy vọng lời nói của mẹ có ngày trở thành sự thật.
” Ân, mẹ yên tâm.” Từ Trác Dư đáp.
” Thật sự là đứa nhỏ tốt, mẹ càng nhìn càng thích, bệnh cũng có thể mau khỏi.” Mẹ Tiếu cùng Từ Trác Dư vui đùa.
Buổi tối Tiếu Viễn Trình tan tầm trở về thì ba mẹ đã ngủ mất, mà Từ Trác Dư cả ngày chiếu cố người bệnh cũng đã sớm đi ngủ. Theo lời người làm, cậu như thế nào săn sóc chiếu cố mẹ mình, Tiếu Viễn Trình trong lòng có chút cảm động.
Trở lại phòng ngủ, anh nhìn cậu đã ngủ nhưng vẫn bật đèn đầu giường cho anh.
Chỉ là một việc nhỏ nhưng cũng làm cho Tiếu Viễn Trình trong lòng ấm áp.
Bước tới giường, nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu dưới ngọn đèn nhu hòa, anh nâng mu bàn tay đẩy những lọn tóc lòa xòa trên trán cậu, không khỏi nhớ đến đến cảnh tượng một đêm kiều diễn ở đảo Ba Li.
Nghĩ như vậy, khố hạ của anh lại bất tri bất giác đứng lên.
Từ Trác Dư vốn nghĩ muốn đợi Tiếu Viễn Trình trở về cùng anh ăn cơm, nhưng là chiếu cố người bệnh làm cậu thật mệt nhọc, thế là nghỉ ngơi một chút, sợ ngủ quên mà không tắt đèn đầu giường đi. Lúc này, trên trán truyền đến độ ấm làm cho cậu tỉnh lại, ánh mắt mơ màng nhìn Tiếu Viễn Trình, ” Anh về rồi sao?”
Nói xong, cậu ngáp một cái, đôi mắt hơi phiếm hồng, ánh mắt cũng ướt sũng, như con nai nhỏ.