Diệp Dĩ Muội nở nụ cười tươi đỡ lấy menu, cô chọn vài món ăn đắt nhất.
Tần Hàm Dịch nhìn nét mặt bình thản của Diệp Dĩ Muội, đột nhiên anh ta tròn xoe mắt, miệng đơ ra không còn cười nữa.
“Sao hả? Tần tiên sinh nếu chê đắt thì thôi bỏ đi vài món.” Diệp Dĩ Muội đưa menu lại cho nhân viên phục phụ, cười rạng rỡ hỏi.
“Cô có học đại học không vậy?” Tần Hàm Dịch vẫn với khuôn mặt cứng đơ, anh ta hỏi.
“Không.” Diệp Dĩ Muội gật gật đầu, tâm trạng còn tốt hơn cả lúc trước.
Kẻ đáng chết, vừa nãy anh ta đưa cho cô thực đơn toàn bằng tiếng anh, chính vì muốn làm xấu mặt cô, nhưng lại không ngờ rằng cô có thể nói tiếng anh lưu loát như vậy.
Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm vào cô gái đang rất đắc ý, trong lòng lại trỗi dậy sự tò mò, quyết định sau khi về nước sẽ điều tra cho rõ.
Một lúc sau, trên bàn bày đầy chật kín thức ăn, những người khách đi qua đều nheo mày nhìn bọn họ, coi bọn họ như những vật thể lạ vì không tin chưa chắc ăn hết số đó.
Tình hình này làm cho Tần Hàm Dịch lúng túng xấu hổ, tức tới nỗi chỉ muốn bóp chết Diệp Dĩ Muội ngay tại chỗ.
Diệp Dĩ Muội không biết dùng dao dĩa, vì vậy cô đã gọi riêng cho mình một món súp nấm hương.
Cô hơi đói rồi, vừa mới bắt đầu, Tần Hàm Dịch liền đẩy đĩa bít tết tới trước mặt cô.
“Em yêu, uống mỗi súp thế nào sao no được, ăn cả phần bít tết này đi.”
Diệp Dĩ Muội đơ người ra vài giây rồi cúi đầu trả lời: “Tôi giảm béo.”
“Vậy thì cô giúp tôi cắt ra đi.” Tần Hàm Dịch cười cười, hai con mắt thường ngày lạnh lùng vô cảm lúc này lại sáng lên ngập tràn sự dịu dàng.
Diệp Dĩ Muội cứng đơ người ra không tự nhiên nữa, một phần bởi vì ánh mắt khác thường đó của Tần Hàm Dịch.
Còn một người đầy kinh nghiệm tình trường như Tần Hàm Dịch sao lại không nhìn ra sự thay đổi rõ nét của Diệp Dĩ Muội chứ!
Anh ta cười thầm trong bụng, hóa ra người phụ nữ này cũng chẳng có gì đặc biệt.
“Tần thái thái, cô còn nhìn tôi như vậy nữa, tôi sẽ tưởng là cô muốn quyến rũ tôi đấy.” Tần Hàm Dịch ghé sát vào cô, đôi môi anh ta mấp máy bên tai cô, nói giọng đùa bỡn trêu chọc cô.
Từ bên tai, một luồng điện chạy qua và lan tỏa ra khắp cơ thể cô.
Cô ngồi thẳng lưng lên, lập tức nghiêng người muốn tránh đi.
“Tần Hàm Dịch, anh đùa đủ chưa, ăn cơm đi.” Diệp Dĩ Muội bê đĩa bít tết của anh ta lên, rồi đặt xuống trước mặt anh ta, nói rõ to lập tức thu hút sự chú ý của những người ngồi xung quanh.
Còn nước sốt trên đĩa bít tết vì bị Diệp Dĩ Muội bên lên đột ngột mà bắn cả vào mặt và chiếc áo sơ mi trắng của Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch vừa nãy còn cười đắc chí đột nhiên khuôn mặt lúng túng, sầm xuống lạnh lùng.
Cái cô gái đáng chết này, làm anh ta mất mặt hết lần này tới lần khác, đúng là không dạy bảo cho một trận thì không được.
Tần Hàm Dịch cầm khăn trên bàn ăn lên, lau nước sốt dính trên mặt, không muốn ngồi thêm ở đây một giây nào nữa, làm cho cười cho người khác.
“Bill, please.” (thanh toán)
Diệp Dĩ Muội nhìn khuôn mặt nhem nhuốc dính nước sốt của Tần Hàm Dịch, trong lòng liền vui mừng cảm giác trả thù, cô rất muốn cười.
Càng lúc khuôn mặt anh ta càng khó coi, cô cuối cùng cũng ý thức được rằng bản thân mình đang đùa với hổ rồi.
“Tôi...tôi không cố ý....” Diệp Dĩ Muội miễn cưỡng nở nụ cười, muốn dùng nụ cười để làm dịu đi cơn tức giận của Tần Hàm Dịch.
Tần Hàm Dịch nghiến chặt răng lại, cô gắng kìm cơn nóng giận lại, không muốn phá hủy đi hình ảnh quân tử phong độ của mình.
Anh ta nhanh chóng đưa tiền cho người nhân viên phục vụ tới thanh toán, rồi đứng lên, đi ra khỏi nhà hàng.
“Diệp Dĩ Muội, lần này cô chết chắc rồi.” Châu Lan Na cười vừa đắc chí vừa chế nhạo, cô ta đứng lên lắc mông chạy theo Tần Hàm Dịch.
Diệp Dĩ Muội thực sự muốn khóc rồi, đang yên đang lành tại sao cô lại đi đυ.ng vào cái tên Tần Hàm Dịch ác quỷ đó chứ, cuối cùng người hứng chịu vẫn là bản thân.
Vừa nãy, bản thân hại anh ta mất mặt không còn lỗ mà chui, anh ta nhất định sẽ xử lý cô!