Tần Hàm Dịch nhìn Diệp Dĩ Muội như vậy, toàn thân rõ ràng là cứng đờ ra, cuối cùng anh ta cũng như đóng băng lại trước ánh nhìn lạnh lùng đó của cô.
“Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho tôi?” Diệp Dĩ Muội nhẹ nhàng mở miệng, ánh mắt bình lặng, không có một chút hi vọng hay chờ đợi gì.
Nét mặt tuyệt vọng của cô, bất ngờ làm anh ta hoảng loạn, con tim anh ta nhói đau.
“Ảo tưởng!” anh ta đột nhiên đẩy cô ra, l*иg ngực anh ta phập phồng, cơn tức giận đã nhuộm đỏ đôi mắt anh ta.
Cơ thể Diệp Dĩ Muội lại ngã xuống giường, cô chỉ khẽ nheo mày lại, không có bất kì phản ứng gì khác.
“Tần Hàm Dịch, sớm muộn rồi cũng có một ngày tôi có thể rời xa anh.” ánh mắt cô vẫn đờ đẫn nhìn về phía trước, môi hơi nhếch lên, cô lẩm bẩm.
Trong tiếng nói lẩm bẩm đó lại mang theo một chút sự kiên định, giống như là một lời thề cô đang nói với anh ta.
Tần Hàm Dịch nheo mày lại, đột nhiên bỏ qua sự khó chịu của bản thân mình, anh ta lạnh lùng châm biếm: “Diệp Dĩ Muội, cô yên tâm, đợi tới lúc nên ly hôn thì cô sẽ quỳ trước mặt tôi để cầu xin tôi, tôi sẽ không nhân từ tới mức có một chút thương xót nào với cô đâu.”
“Được, tôi đợi.” nụ cười nhếch của cô càng mở rộng hơn như thể cô đã nhìn thấy những gì tốt đẹp rạng rỡ nhất sau khi ly hôn.
“Diệp Dĩ Muội, đứng lên, đi xả nước tắm cho tôi, bây giờ cô vẫn là Tần thái thái.” Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm vào nụ cười trên môi của Diệp Dĩ Muội, cố ý gây khó dễ cho cô.
“Tần thái thái.” Ba từ này làm cho Diệp Dĩ Muội đơ người ra, sau đó cô liền tự cười chế giễu mình rồi từ trên giường đứng dậy, đi vào nhà tắm, xả nước tắm cho anh ta.
Tần Hàm Dịch bực dọc kéo lỏng chiếc cà vạt trên cổ ra, cởi bộ vest trên người xuống, rồi tới chiếc sơ mi, chiếc quần, ngồi xuống bên cạnh giường.
Kể từ khi anh ta biết anh ta phải cưới cô anh ta đã có sự bài xích đối với cô. Chỉ hi vọng cô có thể thật thà trung thực đừng có mà gây chuyện với anh ta.
Nhưng lúc này, cô đã thật sự ngoan ngoãn, không nói với anh ta câu nào thì đột nhiên trong lòng anh ta lại cảm thấy bực dọc.
Thời gian anh ta biết Diệp Dĩ Muội cũng không hề ngắn, đối với cô gái đã từng cứu bà nội mình, anh ta không hề có ấn tượng gì, chỉ nhớ duy nhất một điều rằng cô là một cô gái rất yên lặng, bình thản.
Khi Diệp Dĩ Muội đi ra từ phòng tắm, lọt vào mắt cô là hình ảnh anh ta trên người chỉ mặc một chiếc quần sịp với cơ thể cường tráng.
Cô nheo chặt mày lại, cắn chặt môi dưới, mặt đỏ lên cô quay sang một bên, lên tiếng nhắc nhở khi mà Tần Hàm Dịch đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình: “Nước tắm xả xong rồi.”
Tần Hàm Dịch giật mình trở về với thực tại, anh ta quay đầu sang nhìn Diệp Dĩ Muội, cái bộ dạng xấu hổ con gái của cô lọt vào mắt anh ta.
Cơ thể to lớn của anh ta cứng đờ lại, chạy khắp người như có một luồng điện chạy qua, bộ phận nào đó trên cơ thể như được đánh thức.
Sắc mặt Tần Hàm Dịch có chút xấu hổ, anh ta lúng túng đứng lên, đi vào phía nhà tắm, khi đi qua người cô anh ta vẫn không quên nói một câu: “Đi vào kị lưng cho tôi.”
Diệp Dĩ Muội nhất thời không hiểu ý của Tần Hàm Dịch là gì, cô đứng đơ người ta, một lúc không động đậy.
Còn đứng trong phòng tắm, Tần Hàm Dịch nhìn mình trong gương, khuôn mặt lúng tùng, anh ta lập tức bước vào bồn tắm, đợi Diệp Dĩ Muội đi vào kị lưng cho.
Chỉ là, anh đợi rồi lại đợi nhưng mãi không nghe thấy tiếng bước chân.
“Diệp Dĩ Muội, Tần thái thái! Cô vào đây cho tôi!” Tần Hàm Dịch tối sầm mặt lại, gọi ba chữ “Tần thái thái” rất rõ ràng.
Đứng ngoài cửa phòng tắm, Tần Hàm Dịch bị ba từ “Tần thái thái” làm cho giật mình, cô nheo mày lại, nhìn vào chiếc váy rách rưới của bản thân, bước chân về phía cửa, mở cửa đi ra khỏi căn phòng.