Lục Danh Dương khẽ cười khinh thị, anh ta đặt cơ thể nặng nề của mình ngồi xuống ghế sô pha, anh ta trả lời Hạ Lam rất thẳng thắn.
“Xin lỗi, yêu cầu này tôi không thể đồng ý với cô.”
Hạ Lam lập tức nheo mày lại không vui: “Anh không muốn có tạp chí Phong nữa?”
“Tạp chí Phong tôi muốn, nhưng sự việc này tôi không thể đồng ý với cô, Hạ tiểu thư có thể đổi một yêu cầu khác.”
“Tại sao?” Hạ Lam cảm thấy có gì đó bất thường, Lục Danh Dương không phải là người đột nhiên lại trở nên lương thiện, anh ta kiên quyết không đυ.ng tới Diệp Dĩ Muội thế này chắc chắn là có nguyên nhân?
Lẽ nào là vì Cao Thiên Du?
“Không có tại sao, lí do cá nhân, tôi nghĩ tôi không cần thiết phải báo cáo nó với Hạ tiểu thư.” Lục Danh Dương thẳng thắn từ chối trả lời vấn đề này.
“Lục Danh Dương, tôi tới đây nói chuyện với anh đầy thành ý nhưng xem ra anh không hề có bao nhiêu thành ý cả.” Hạ Lam cũng lật mặt, tưởng rằng Hạ Lam cô ta ai là bắt nạt được à?
“Hạ tiểu thư có phải là thích làm một số việc ép người khác vào chỗ khó khăn, muốn đề cao thân phận của bản thân à?” Lục Danh Dương thấy cô ta tức giận rồi nhưng anh ta cũng chẳng chút lo lắng.
“Ý anh là gì?” Hạ Lam cũng muốn đứng lên, bước đi và kết thúc, chỉ là rất đáng tiếc, bây giờ chân cô ta đang bị thương rồi, cú gã vừa nãy làm cho cô ta đau vào tới tận xương.
“Hạ tiểu thư, việc mua bán phải dựa vào sự thỏa thuận bàn bạc, chứ không phải cô làm rắn thì có thể đạt được mục đích.” Lục Danh Dương quyết định sẽ đấu với cô ta cả về mặt tinh thần, không thể lúc nào cũng để cho cô ta dắt mũi mình đi.
“Được, vậy thì anh nói đi, nếu tôi đem tạp chí Phong cho anh thì anh có thể báo đáp tôi cái gì?” Hạ Lam hay tay khoanh trước ngực, sự tức giận trên khuôn mặt cũng không giảm đi phần nào, nhưng rõ ràng là ngữ khí đã không còn hùng hổ như lúc trước nữa.
“Tôi báo đáp cô đó là làm cho Tần Hàm Dịch thân bại danh liệt, sao hả?” Lục Danh Dương trả lời cô ta rất chậm rãi.
“Anh điên rồi à? anh ấy là chồng tương lai của tôi, nếu anh ấy thân bại danh liệt vậy thì sau này tôi phải làm thế nào?” Hạ Lam cảm thấy anh ta đúng là đồ điên, một ý kiến như vậy mà cũng có thể đưa ra được.
“Hạ tiểu thư chẳng phải là không hề thích anh ta, chỉ là không nuốt nổi cục tức thôi à?” Lục Danh Dương nói trúng tim đen, vạch trần tâm tư của cô ta.
“Tôi thích hay không thích anh ấy, gả hay không gả cho anh ấy thì có liên quan gì?” Hạ Lam với sắc mặt khó coi hỏi lại anh ta.
“Hạ tiểu thư, cô không yêu Tần Hàm Dịch, Tần Hàm Dịch cũng không yêu cô, nhưng cô lại cứ muốn chắp vá cùng với anh ta, như vậy liệu có hạnh phúc không?” Lục Danh Dương khẽ cười: “Tôi khuyên Hạ tiểu thư, hãy trừng phạt người đã phụ lòng cô một chút, làm cho anh ta biết được rằng không có cô đó là một sự tổn thất lớn thế nào, như vậy là đủ rồi!”
“Ha ha!” Hạ Lam đột nhiên trở nên rất bình tĩnh, cô ta bật cười rồi hỏi lại Lục Danh Dương: “Vậy thì tại sao anh không trừng phạt Cao Thiên Du một chút? Hay là nói, anh định làm cho Mã thị và Lam thị cùng đen đủi?”
Lục Danh Dương nhìn cô ta rất bình tĩnh, thần sắc không có một chút dao động nào.
Nếu anh ta để cho một người ngoài nói kích bác một câu mà thể hiện hết cảm xúc trên nét mặt vậy thì bao nhiêu năm nay của anh ta đã sống thừa rồi.
Chủ yếu là do Hạ Lam vốn cũng không phải một người thông minh, vì thế có rất nhiều việc, Lục Danh Dương không muốn để cho cô ta biết và tham gia vào.
“Tôi đoán đúng rồi?” Hạ Lam không nhìn ra điều gì trên nét mặt anh ta, liền tiếp tục chất vấn.
“Hạ tiểu thư, so với việc cô ngồi đây và đoán tôi muốn gì thì chẳng bằng cô hãy nghĩ kĩ xem bản thân mình muốn cái gì. Có điều, tôi khuyên cô một câu, bất luận cô muốn gả cho Tần Hàm Dịch thế nào thì cũng phải để cho anh ta chịu cưới cô mới được.” Lục Danh Dương sớm đã nhìn thấu mối quan hệ của mấy người, Tần Hàm Dịch và Diệp Dĩ Muội đã cùng nhau trải qua bao nhiêu việc, ngay đến cả cái chết cũng không ngăn cách được bọn họ, vậy thì Hạ Lam cũng không thể làm được gì.
Sắc mặt Hạ Lam liền trắng bệch ra, qua đi một lúc mới nói để tôi nghĩ xem đã.
Nếu Lục Danh Dương đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, cô ra đương nhiên cũng không muốn đóng kịch thêm nữa, như thế chẳng thú vị chút nào.
Ý kiến của anh ta cũng có thể suy nghĩ.
Có điều, chưa tới mức vạn bất đắc dĩ thì cô ta vẫn không muốn đối xử với Tần Hàm Dịch tuyệt tình quá.
“Hạ tiểu thư cứ suy nghĩ đi! Ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi không tiếp Hạ tiểu thư nữa.” Lục Danh Dương đứng lên.
Hạ Lam tức giận trừng mắt nhìn anh ta, đang định lên tiếng lại thấy anh ta dừng bước lại.
“Hạ tiểu thư có thể gọi bác sĩ gia đình của mình tới hoặc cũng có thể ngủ trong phòng khách dưới tầng một một đêm.” Lục Danh Dương chỉ tay về phía căn phòng ở dưới tầng, sau đó hay tay cho vào túi quần bước thong dong đi lên tầng.
Hạ Lam nhìn bóng dáng nhẹ nhàng vui vẻ của anh ta rời đi, cô ta tức giận nghiến răng lại, trên thế giới này lẽ nào không có người đàn ông tốt nữa à? sao lại không kẻ nào có chút phong độ thế chứ!
Cô ta vốn dĩ sợ người khác biết cô ta tới tìm Vệ Ngấn, vậy thì sao có thể để cho bác sĩ gia đình tới được chứ!
Thôi bỏ đi, xem ra cô ta chỉ có thể ngủ lại đây một đêm.
Sáng tinh mơ, Vệ Ngấn vừa mới thức dậy, giúp Tiểu Lạc Lạc vệ sinh cá nhân xong, điện thoại liền đổ chuông.
Cô đi lại gần, nhìn vào màn hình điện thoại, là Hứa An Ca gọi tới.
Cô hít thở một hơi thật sâu, rồi mới bắt máy: “An Ca.”
“Tiểu Ngấn.” Anh gọi cô một tiếng rồi im lặng một lúc sau đó nói: “Là việc của công ty.”
Con tim Vệ Ngấn nhói đau cô hỏi: “An Ca, em có thể ích kỷ yêu cầu được làm bạn với anh không?”
“Tiểu Ngấn, chúng ta vẫn luôn là bạn, vừa nãy anh nói thế chỉ là vì không muốn em cảm thấy có gánh nặng.” Hứa An Ca cười đau khổ, sao anh có thể nhẫn tâm đem cô vứt bỏ ra ngoài cuộc đời mình chứ.
Cho dù anh đã quyết định buông bỏ hoàn toàn nhưng anh vẫn chưa nhìn thấy cô hạnh phúc, sao anh lại có thể thực sự can tâm chứ.
“An Ca, anh chưa bao giờ là gánh nặng của em cả.” Vệ Ngấn cười cay đắng, đối mặt với anh cô luôn cảm thấy xấu hổ.
“Vậy thì tốt!” Hứa An Ca mãn nguyện đáp lại, hít thở một hơi thật sâu, anh nói về chuyện chính: “Được rồi, chúng ta nói một chút về công việc nhé, anh biết tình hình của Lạc Lạc bây giờ, anh không nên để cho em tiếp nhận công việc, có điều, Tiểu Ngấn, anh thấy em cứ làm việc là cùng Tiểu Lạc Lạc nỗ lực cố gắng, như vậy mới là một người mẹ kiên cường.”
“An Ca, cảm ơn anh.”
Thực ra, cô cũng nghĩ như vậy, có điều cô đang nghĩ phải nói thế nào với Hứa An Ca về việc cô quay lại làm việc, vậy mà cô và anh thì lại có sự thần giao cách cảm thế này, anh đã nhìn thấy tâm tư của cô.
“Xem ra, đúng là em không làm cho anh thất vọng.” Hứa An Ca cười cười, anh thích một Vệ Ngấn thế này, đứng trước bất kì khó khăn gì đều có thể sống rất kiên cường.
“Có điều, có thể em sẽ không quay về phòng làm việc, em chỉ có thể ở nhà vẽ tranh thôi.”
“Anh biết, Lạc Lạc bây giờ không thể rời xa được, sao anh lại làm khó em được chứ!”
“Vậy thì phí thiết kế em sẽ nhận ít đi một chút, phòng làm việc nhận bảy em nhận ba là được rồi.” Vệ Ngấn vừa cười vừa nói, dường như cô tiện miệng nói ra nhưng thực ra đó là suy nghĩ nghiêm túc của cô.
Tuy cô biết Hứa An Ca không hề để ý đến những điều này, nhưng nếu cô đã làm việc cho anh thì không thể làm trái quy tắc của phòng làm việc mà nhận lấy đặc quyền.
“Được.” Hứa An Ca không hề từ chối lời đề nghị của cô, cũng không muốn trong lòng cô có thêm áp lực tâm lý nào.
“Ông chủ, vậy thì anh có thể nói là việc gì rồi.” Vệ Ngấn cười nói vẻ trêu chọc.
“Nhà máy may của ba anh đang cho ra một mùa đồ nam mới, muốn giao cho phòng làm việc của anh thiết kế, anh muốn mời em làm trưởng nhóm thiết kế.”
“Là anh trước mặt bác trai đã tiến cử em à?” Vệ Ngấn lại không hiểu tại sao, cô tuy là khá nổi tiếng trong giới thiết kế nhưng với mối quan hệ hiện tại của cô và Hứa An Ca, Hứa gia chắc chắn là không hi vọng anh có bất kì mối liên hệ gì với cô, Hứa thị cũng chẳng phải là công ty nhỏ mà cần tới danh tiếng của cô.
“Là anh tiến cử em hay là mời đều không quan trọng, điều quan trọng là em đừng làm cho anh thất vọng, hãy làm thật tốt.” Hứa An Ca rất cở mở và thoải mái, người đàn ông thế này không có ai là không thương.
Vệ Ngấn thường nghĩ, nếu như cô gặp và lựa chọn Hứa An Ca sớm hơn vậy thì có phải sẽ không có những sự việc đáng tiếc xảy ra hay không?
Thế nhưng, cô lại cảm thấy câu hỏi như vậy thật buồn cười. Không yêu thì là không yêu, gả làm vợ anh mà không thể trao cho anh con tim chân thật vậy thì đối với cô lại chẳng phải là một sự nhục nhã à?
“Được, em nhất định sẽ làm tốt công việc này.” Giọng nói tự tin đảm bảo của Vệ Ngấn vang lên.
“Ừm, lát nữa anh sẽ chuyển cho em phong cách thiết kế của Hứa thị trong những năm gần đây, em xem xem có giúp ích hay có ý tưởng gì không.”
“Vâng!”
Nói xong chuyện chính, Hứa An Ca do dự một lát lại hỏi: “Lạc Lạc vẫn tốt chứ?”
“Mỗi ngày nó lại ổn hơn một chút, em tin, có một ngày Lạc Lạc sẽ hoàn toàn hồi phục.” Vệ Ngấn không hề nói cho anh biết việc Tiểu Lạc Lạc thường xuyên đòi anh, cô không muốn anh vì hai mẹ con cô mà bất an.
“Vậy thì tốt.” Hứa An Ca biết, sự việc chắc chắn không nhẹ nhàng như Vệ Ngấn nói.
Nhưng, anh vẫn không tiếp tục hỏi, anh không muốn cô có bất kì áp lực tâm lý nào.
Trong cuộc đời mỗi con người đều sẽ gặp phải những nghịch cảnh khác nhau, đa số những lúc như vậy đều phải dựa vào bản thân mà đứng lên.
“Nếu có việc gì cần anh giúp đỡ thì gọi anh bất cứ lúc nào, chúng ta mãi mãi là bạn.” Hứa An Ca cuối cùng vẫn không yên tâm mà dặn dò cô một câu.
“An Ca....”
“Đừng nói cảm ơn, giữa chúng ta thực sự không cần.”
“Được, em không nói nữa.” Vệ Ngấn dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “An Ca, em biết, anh hi vọng em được hạnh phúc, em cũng giống như anh, cũng hi vọng anh có thể hạnh phúc.”
“Được, vậy thì chúng ta cố gắng nỗ lực để làm cho bản thân mình được hạnh phúc.”
So với việc cùng nhau chìm đắm trong bi thương thì chẳng bằng cùng nhau nỗ lực để làm cho bản thân mình hạnh phúc.
Cuộc đời con người, chẳng có gì quan trọng hơn hạnh phúc.
Vũ Thái Ninh gần đây chỉ biết có việc lén lút đi theo Lam Dư Khê, nhìn anh làm việc với tinh thần tập trung cao độ, nghiêm túc, thận trọng; rồi lại nhìn anh vui vẻ, thoải mái sau khi tan làm.
Cô đột nhiên phát hiện, dường như giữa cô và Lam Dư Khê đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Anh không còn phải là Lam Dư Khê của hai mươi tuổi khi cô quen biết nữa rồi, trên người anh không còn dấu vết gì của sự bồng bột trẻ con của tuổi trẻ nữa mà thay vào đó là sự trưởng thành và chững chạc.
Tuy anh như vậy càng thể hiện rõ sự hấp dẫn đàn ông nhưng cô vẫn cảm thấy không thích ứng được.
Trong lòng cô, anh vẫn là chàng Lam Dư Khê của năm 20 tuổi, còn cô vẫn là Vũ Thái Ninh của thủa 19.
Năm đó, cô còn chưa tốt nghiệp đại học, anh là hoàng tử, cô là nàng Lọ Lem bị thế sự vô tìn vùi lấp trong cát bụi.
Cô tưởng rằng, ông trời đối xử tệ bạc với cô, anh từng hứa với cô, đợi tới khi cô 20 tuổi thì anh sẽ cưới cô.
Thế nhưng, cô cuối cùng không đợi được tới khi 20 tuổi, thì đã bị ép trở thành người phụ nữ của Lam Dư Trạch.
Mỗi khi cô nhớ tới những điều này cô đều cảm thấy hận.
Khoảng thời gian vốn dĩ là tươi đẹp nhất của cuộc đời cô lại phải sống trong bóng tối, cô vốn có thể là tân nương của Lam Dư Khê.
Thế nhưng, cô cũng hiểu, muốn trở về bên cạnh anh một lần nữa đã là điều không thể.
Cô chỉ có thể giống như bây giờ, nấp trong bóng tối nhìn trộm anh, lặng lẽ nhìn anh.
Nhìn anh đi vào căn hộ mà anh ở cô mới kéo cửa xe lên, đạp chân ga và lái xe rời đi.
Cô không quay trở về Chỉ Túy Kim, là về thẳng nhà, hôm nay cô muốn ngủ một giấc thật ngon lành, muốn quay trở về mười năm trước trong giấc mơ.
Cô nghĩ, ma lực của Lam Dư Khê đúng là lớn thật, cô đã hận mười năm vậy mà dường như đêm nào cũng gặp ác mộng.
Nhưng, khi anh lại xuất hiện trong cuộc đời cô, dần dần cô lại cảm nhận được mùi vị của những giấc mơ đẹp.
Chỉ là, cô không ngờ vừa vào vửa liền nhìn thấy người đàn ông mà bản thân mình không muốn nhìn thấy.
Nụ cười mỉm vốn dĩ trên môi cô đột nhiên chỉ còn là một đường thẳng.
“Em rất không muốn nhìn thấy anh?” hai chân Lam Dư Trạch vắt chéo lên nhau trên ghế sô pha, nhìn Vũ Thái Ninh với khuôn mặt lạnh lùng.
“Không phải.” Vũ Thái Ninh nói dối: “Sao anh lại tới vào giờ này?”
“Ngồi xuống, anh có chuyện muốn nói với em.” Lam Dư Trạch dường như đang ra lệnh cho cô.
Vũ Thái Ninh tuy trong lòng không can tâm nhưng cô vẫn bước lại gần và ngồi xuống.
“Anh đã đồng ý với cha anh, nội trong vòng ba tháng sẽ kết hôn.” Lúc mà Lam Dư Trạch nói ra câu này, hai mắt anh ta không chớp nhìn chằm chằm vào Vũ Thái Ninh, anh ta muốn thấy nét biểu cảm được thể hiện trên khuôn mặt cô.
Chỉ là, cuối cùng anh ta đã phải thất vọng, thần sắc cô vẫn rất bình tĩnh, không có một dấu vết nào như muốn cầm dao đâm thẳng vào trái tim anh ta.
“Sau này anh sẽ không tới đây nữa, nếu như em muốn gặp Lam Dư Khê thì có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt chú ấy, sau này không phải lén la lén lút nữa.” Lam Dư Trạch cười lạnh lùng, anh ta đứng lên chuẩn bị rời đi.
Vũ Thái Ninh nhìn bóng dáng chuẩn bị rời đi của anh ta, đột nhiên nói phẫn nộ: “Lam Dư Trạch, anh không cảm thấy lời này nói ra hơi muộn à?”
Rốt cuộc dựa vào cái gì mà lúc bắt đầu thì là anh ta cưỡng ép bản thân cô, cuối cùng thì lại bị anh ta ruồng bỏ không chút thương tiếc.
Lam Dư Trạch từ từ quay người lại, ánh mắt đầy sự lạnh lùng.
“Vũ Thái Ninh, mặc dù lúc đầu tôi đã dùng phương pháp kích động, cưỡng ép cô, nhưng tôi đã dùng khoảng thời gian mười năm để dỗ dành, chiều chuộng cô, cho dù là một hòn đá thì cũng nên có chút rung động chứ, thế nhưng, cô báo đáp lại tôi là cái gì? Nếu cô đã không buông bỏ được Dư Khê vậy thì hãy đi tìm chú ấy đi!” Lam Dư Trạch cảm thấy bản thân mình như một trò cười, anh ta dùng khoảng thời gian mười năm mà cuối cùng cũng không vượt qua được một năm cô ở bên Lam Dư Khê.
Có thể mãi mãi cô sẽ không biết, khi mà cô cùng với Lam Dư Khê tung tăng bay nhảy khắp nơi thì anh ta cũng đã đi theo phía sau cô.
Vì chuyện tình cảm riêng mà công việc của anh ta liên tục phạm phải sai lầm, anh ta không muốn tiếp tục như vậy, nếu như cô coi tình yêu của anh ta là một nhà tù vậy thì anh ta nguyện buông tay, để cho cô được tự do.
Tuy đúng như cô nói, dường như là muộn một chút nhưng còn tốt hơn rất nhiều việc tiếp tục sai lầm.
“Được, đây là anh nói đấy.” con tim của Vũ Thái Ninh đau thắt lên từng cơn, nhưng trên miệng cô vẫn nở nụ cười thật tươi: “Thật tốt, cuối cùng tôi cũng được tự do rồi.”
“Đúng, cô tự do rồi.” Lam Dư Trạch gật đầu thất vọng, sau đó nhắc chân đi ra ngoài.
Tình cảm mười năm một nhát dao đã cắt đứt, đó là tình cảm gắn liền với xương máu, da thịt, còn anh ta chỉ có thể nuốt thứ tình cảm đó và chôn sâu trong lòng.
Những ngày này đã làm những gì anh ta là người rõ hơn ai hết.
Nếu sự sai lầm năm xưa của anh ta là gốc rễ dẫn tới sự hận thù của cô với Lam gia, là lý do làm cho cô kết hợp với Lục Danh Dương để báo thù Lam gia, vậy thì anh nguyện lùi bước, để cho Lam Dư Khê đến và hóa giải nỗi hận thù của cô.
Anh ta nguyện lùi bước như vậy không phải vì sợ làm hại tới Lam gia, anh ta chỉ là không hi vọng cô tự làm tổn thương bản thân cô mà thôi.
Nếu như, cô dám làm việc gì làm hại tới Lam gia thì Lam lão gia nhất định sẽ không tha cho cô.
Nếu nhưng ép Lam lão gia ra tay kể cả anh ta có không tiếc thân mình để bảo vệ cô thì cũng khó lòng mà bảo vệ được.
ở bên nhau mười năm, cô đã hận anh ta mười năm, điều đó cũng làm cho anh ta thấy mệt rồi.
Bây giờ, anh ta muốn để cho tình yêu có một lối thoát....
Khi Lam Dư Trạch lái xe về Lam gia, Lam lão gia đang ngồi ở trong phòng khách đợi anh ta.
“Quyết định rồi?” Lam lão gia hỏi một câu.
“Ba, con chấp nhận sự sắp đặt của ba.” Lam Dư Trạch biết ông ta đang hỏi cái gì, cho dù ông ta không hỏi thì anh ta cũng sẽ tự nói.
“Vậy thì tốt.” Lam lão gia gật đầu hài lòng.
“Ba, sau khi con kết hôn, con hi vọng ba có thể cho Dư Khê và Thái Ninh một cơ hội.” Lam Dư Trạch nhìn thẳng vào mắt Lam lão gia, từ xưa tới nay anh ta đều rất biết chừng mực, hiểu cái gì có thể làm, cái gì không thể làm, anh ta chưa bao giờ giống như lúc này – nói những lời không nên nói.
“Đi lên nghỉ ngơi đi!” Lam thị trưởng sầm mặt xuống nói.
“Ba, bọn họ đã ngăn cách mười năm rồi, chúng ta đã tạo nghiệt mười năm rồi, thực sự không thể tác thành cho bọn họ một lần sao?”
“Đủ rồi, lúc con ở bên cô ta sao không nghĩ cô ta là người phụ nữ mà em trai con thích?” sắc mặt Lam thị trưởng tái xanh đi: “Hơn nữa, con tưởng qua đi mười năm rồi mà Dư Khê vẫn thích cô ta à?”
“Nếu như Dư Khê không để bụng vậy thì chú ấy đã về nhà lâu rồi. Nếu chú ấy đã không buông được thì rõ ràng là chú ấy còn yêu.”
Lam thị trưởng nhìn anh ta chằm chằm rồi đứng lên đi thẳng lên lầu.
Mười năm trước ông ta không đồng ý cho Vũ Thái Ninh bước vào cửa của Lam gia, bây giờ cũng không thể để cho trong nhà xuất hiện mối quan hệ lσạи ɭυâи như vậy.
Lam Dư Trạch đau khổ vuốt mặt một cái, trong lòng thầm thề: “Thái Ninh, anh nhất định làm cho em hạnh phúc.”
Tuy anh ta oán hận cô nhẫn tâm nhưng, trên thế giới này không có ai hi vọng cô hạnh phúc hơn anh.
Tần Hàm Dịch giải quyết xong công việc, anh đứng lên đi ra cạnh cửa sổ, anh thất thần nhìn ra phía ngoài một lát rồi cầm lấy điện thoại, ấn gọi một số máy.
Đầu dây bên kia vừa bắt máy anh nói: “Giúp tôi điều tra về thân thế của Diệp Dĩ Muội.”
“Vâng, Tần tiên sinh.” Phía bên kia trả lời cứng nhắc một câu.
Càng ngày anh càng cảm thấy bà nội không bình thường, đang có ý nhằm vào Diệp Dĩ Muội. anh bắt buộc phải biết nguyên nhân của việc này mới có thể hóa giải được mâu thuẫn giữa hai người.
Người đó có sai hơn nữa nhưng dù gì bà ta cũng là bà nội anh, anh thực sự không muốn tới cuối cùng cả hai bên đều chịu tổn thương....