"Nói tóm lại nếu anh làm tổn thương đến con bé tôi sẽ trở mặt với anh." Tạ Như Phương đặt súng của mình lên bàn rồi nói với anh.
Như một lời tuyên chiến, chỉ cần Từ Ninh Hi bị gì liền sống chết với Kim Long Thành.
"Ôi đáng sợ quá." Kim Long Thành ngồi lên.
"Thứ tôi thích, tôi sẽ có được."
"Có được nhưng chỉ có vỏ bọc thôi." Tạ Như Phương đáp.
Tạ Như Phương là đối tác của Kim Long Thành, cô vốn nổi danh trong giới, chính vì thế Kim Long Thành nhiều lần đến thuê cô để làm nhiệm vụ, dĩ nhiên cái giá anh ta trả cho cô rất cao. Có thể nói Kim Long Thành là khách quen của cô, là cái cây hái ra tiền, nhưng bây giờ cô không cần nữa.
"Lời đồn cô phản bội ông ta là thật à?" Kim Long Thành đáp.
"Ừ."
"Tôi phản bội ông ấy, làm trái lời ông ấy." Tạ Như Phương đáp.
"Vì cái gì?"
"Vì tôi không gϊếŧ Từ Ninh Hi."
Cạch
Kim Long Thành rất nhanh tay, anh chụp lấy khẩu súng chỉa về Tạ Như Phương.
"Cô..."
"Anh biết quy tắc của tôi và anh ta mà, Từ Ninh Hi sống đến giờ đều là tôi và anh ấy phản bội tổ chức."
"Vì sao?"
"Vì em ấy chịu nhiều tổn thương, tôi không nỡ gϊếŧ em ấy, anh ấy cũng vậy."
"Anh em hai người..." Kim Long Thành hạ súng xuống.
"Nhưng ông ta làm sao bỏ qua chứ?"
"Vậy nên tôi vẫn ở cạnh con bé."
"Anh lại xuất hiện, rắc rối thêm rắc rối." Cô chán ghét bảo.
"Này cô, cô đừng có mà..."
Tạ Như Phương tiến đến kéo Kim Long Thành sát lại mình rồi hôn anh.
"Im miệng đi." Tạ Như Phương nói.
"Quên con bé và cút khỏi đây." Cô cảnh cáo.
Kim Long Thành như con hổ dữ vồ đến giữ chặt lấy Tạ Như Phương: "Cô đừng có ra lệnh cho tôi."
"Đã lâu lắm rồi..."
Ngoài làm việc cho anh, Tạ Như Phương và Kim Long Thành còn là bạn tình trên giường.
...
Sáng hôm sau.
Kim Long Thành mở mắt ra, anh đã nhìn thấy Tạ Như Phương ngồi ở đấy hút thuốc.
"Mới sáng sớm đừng có..."
"Về nhà không hút được." Cô bảo.
"Vì sao?"
"Ninh Hi ho, con bé không thích mùi thuốc lá." Tạ Như Phương đáp.
"..."
"Này, cô tính cướp vợ người ta sao?" Kim Long Thành ngồi lên hỏi cô.
"Cướp được tôi cướp rồi, chỉ là em ấy không thích bị đưa đi đâu." Tạ Như Phương cười nói.
Kim Long Thành cũng làm một điếu, anh nhìn khói thuốc lại thở dài.
"Tôi tò mò đấy sao anh lại có hứng thú với con bé vậy." Tạ Như Phương hỏi.
"Đã mấy năm rồi...tôi mới gặp lại cô ấy."
"Ồ, Kim Long Thành là kẻ si tình vậy sao?"
"Cô có thôi đi không?"
"Nào nào đừng nóng."
"Người trong mộng của anh có chồng rồi, mong anh nên biết giữ chừng mực."
"Cô..."
"Làm gì thì làm, đừng có làm người thứ ba."
...
Kim Long Thành đem vẻ mặt tức giận ra khỏi nhà, mới sáng sớm đã bị chọc cho tức rồi. Cứ nghĩ sẽ không gặp lại Tạ Như Phương nữa, không ngờ giờ lại gặp cô ta ở đây.
Kim Long Thành đi đến thang máy, đúng lúc thấy Từ Ninh Hi bước ra.
"Buổi sáng tốt lành." Cô cúi đầu chào anh.
"Ừm, buổi sáng vui vẻ." Kim Long Thành đáp.
Anh bước vào trong, cửa cũng khép lại rồi. Cô gái trong lòng anh...vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Nhìn cô có vẻ vui hơn trước, ánh mắt ấy không còn cô đơn và buồn bã nữa.
Từ Ninh Hi ôm bó hoa về nhà, Mộ Dương sáng nay đi làm có bảo sẽ mua hoa tặng cô, không ngờ bó hoa lớn như vậy đó. Cô mở cửa nhà rồi đi vào, Tạ Như Phương lại ra ngoài rồi, cô không biết chị ấy làm gì nữa, nhưng thật may chị ấy vẫn chịu ở lại đây cùng cô.
Nếu không có Tạ Như Phương cũng không có cô bây giờ, cô thật sự quý Tạ Như Phương, chị ấy nghỉ việc cô cũng không biết đi đâu tìm Tạ Như Phương nữa.
Cô đặt bó hoa xuống, Mộ Dương ngày càng quan tâm cô nhiều hơn, bó hoa này coi như lời xin lỗi khi ngày hôm qua anh đã giận dỗi vô cớ với cô vậy. Ninh Hi lấy bình hoa ra, vì có kinh nghiệm đi làm trước đó nên cô rất nhanh cắm xong một bình hoa rất đẹp. Từ Ninh Hi nâng bình hoa đặt lên bàn ăn, cô nhìn nó rồi mỉm cười.
"Hoa đẹp thật."
...
Ninh Hi hôm nay lại ở nhà, cô một mình làm hết mọi việc, đứng trong bếp rửa rau củ để chuẩn bị đồ nấu ăn thì chuông cửa vang lên.
Ninh Hi dừng tay, cô lau khô tay rồi chạy ra ngoài mở cửa.
"Ba...mẹ..." Cô khựng lại khi thấy ba mẹ chồng đích thân đến đây.
Bạch Dung nhìn cô, thấy Từ Ninh Hi đang mang tạp giề thì nhăn mặt: "Mẹ nghe Tiểu Tinh nói mắt con đã khỏi, mẹ đến thăm con."
"Con vừa mới khỏe lại, sao lại vào bếp?" Bà lo lắng hỏi.
"Con...ba mẹ mình vào nhà trước đã." Cô vội nói.
Mộ lão gia đỡ Bạch Dung vào nhà, cô vội rót nước cho hai người.
"Dương đâu rồi?" Mộ lão gia hỏi.
"Anh ấy đi làm rồi ạ." Cô đáp rồi ngồi xuống đối diện với cả hai ông bà.
"Sao con lại làm mấy chuyện này? Mẹ đã bảo..."
"Con muốn làm ạ, cả ngày ở không con không chịu được." Từ Ninh Hi nhanh chóng tiếp lời bà.
"Vậy sao."
"Hôm nay ba mẹ đến thăm con, con khỏe là mẹ vui rồi." Bạch Dung bảo.
"Con cảm ơn ạ, ba mẹ đã đến thì ở lại ăn trưa cùng con, có cần con gọi báo Dương một tiếng không ạ?"
"Không cần đâu, ta và bà ấy chỉ muốn ở riêng với con thôi." Mộ lão gia nói.
"Con sao?"
Bạch Dung không kiềm lòng được nữa, bà đứng dậy đi đến ôm cô.
"Mẹ ơi..."
"Mẹ xin lỗi, mẹ hại chết con con, mẹ hại chết cháu nội của mình." Bạch Dung nói nhỏ.
Bà biết chuyện đó rồi sao? Cô còn nghĩ Mộ Dương sẽ không để bà và ông biết chuyện đấy.
"Không sao đâu ạ, chuyện đã qua rồi..." Cô đưa tay lên vỗ nhẹ lưng bà.
"Con dâu..."
"Chuyện đã qua rồi, con không trách ai cả, cái gì bỏ qua được mình bỏ qua đi."
"Con và Dương sẽ cố gắng có con ạ, sẽ sinh cháu nội cho mẹ và ba bồng mà."
"Mẹ đừng lo."