Cứ thế, buổi sáng Mộ Dương phải nhìn thấy gương mặt của Tạ Như Phương, gương mặt của kẻ phản diện muốn gϊếŧ vợ anh.
Mộ Dương ngồi ăn sáng, Tạ Như Phương thì tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn niềm nở mỉm cười chăm sóc cho Từ Ninh Hi.
Xem ra cô ta là thật lòng đối xử tốt với Từ Ninh Hi. Mộ Dương tuy có chút nghi ngờ, nhưng anh nghĩ Tạ Như Phương sẽ không làm hại đến Từ Ninh Hi đâu.
Bởi vì nhìn phong thái của cô, còn thêm chuyện tối qua, súng đã chỉa thẳng vào người nhưng Tạ Như Phương không sợ cũng không tránh đi, anh biết rõ cô gái này cũng không phải dạng tầm thường dễ động vào.
Mộ Dương ăn sáng xong rồi rời đi, qua giọng điệu của anh có chút khó chịu, Từ Ninh Hi cảm thấy thì lo lắng.
"Anh ấy không khỏe sao chị?" Từ Ninh Hi hỏi chuyện.
"Không khỏe? Không có đâu, chỉ là không vui vì thua cuộc thôi." Tạ Như Phương đáp.
Phải rồi, anh ta đã thua cô rồi, hoàn toàn thua cuộc.
...
Mộ Dương đến công ty làm việc nhưng không thể tập trung được, anh vẫn chưa nói chuyện rõ ràng với Tạ Như Phương xong, anh vẫn còn lo lắng cô sẽ bị gì mất.
Cuối cùng anh vẫn không chịu được nữa, giữa trưa đã chạy về nhà. Về đến nhà anh thấy Tạ Như Phương ngồi trong bếp, trên bàn còn có hai khẩu súng.
"Cô đang làm gì vậy?" Mộ Dương sững sờ, anh vội chạy đi tìm cô, mở cửa phòng ra thì thấy Từ Ninh Hi đang ngủ.
"Anh sốt sắn cái gì vậy?" Tạ Như Phương ngồi đó hỏi anh.
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không làm hại em ấy anh yên tâm đi."
"Làm sao tôi yên tâm đây?" Mộ Dương cau mày.
"Từ đầu cô đến đây vì muốn gϊếŧ cô ấy, bây giờ lại nói muốn bảo vệ cô ấy làm sao tôi..."
Cạch
Nòng súng chỉ về phía anh: "Vậy người bỏ mặc sống chết của cô ấy như anh bây giờ lại nói muốn bảo vệ Từ Ninh Hi thì tôi làm sao tin đây?"
"Cô..."
"Chúng ta đều là kẻ ác, đều muốn lấy cái mạng nhỏ của Từ Ninh Hi."
"Nhưng mục đích của chúng ta khác." Tạ Như Phương hạ súng xuống.
"Mục đích của cô là gì?" Mộ Dương đi vào vấn đề.
Tạ Như Phương bật cười: "Tôi muốn anh đau khổ, nhưng mà có vẻ như vợ anh còn đau khổ hơn."
Mộ Dương lúc này đã hiểu ra, cô ta đến đây vì báo thù anh nên muốn khiến vợ anh biến mất đi, nghĩ rằng Mộ Dương sẽ đau lòng vì người phụ nữ của mình đã chết.
Nhưng mà nào ngờ.
"Anh đáng chết, cô ấy đáng có cuộc sống tốt hơn." Tạ Như Phương trừng mắt nhìn anh.
"Tôi thật sự muốn nổ súng gϊếŧ anh ngay lúc này." Cô nghiến răng bảo.
"Vậy thì làm đi." Mộ Dương kéo ghế xuống bình tĩnh nói.
"Anh..."
"Tôi không biết tổ chức sau lưng cô là ai, nhưng nếu như vì thù hận với tôi thì hãy gϊếŧ tôi, cô ấy không dính dáng đến chuyện này." Mộ Dương nhận lỗi lầm về mình.
Anh biết bản thân mình gây thù với rất nhiều người, nhưng anh không ngờ có kẻ lại nhắm đến người bên cạnh anh để trả thù.
"Tôi cũng rất muốn gϊếŧ anh đấy, nhưng bây giờ anh còn sống thì mới bảo vệ được cho Từ Ninh Hi."
"Boss của tôi sẽ không bỏ qua chuyện này, tôi và cộng sự đều thất bại nhiệm vụ lần này, boss sẽ đích thân ra tay." Tạ Như Phương lau lại khẩu súng.
"Cộng sự? Người đàn ông đó cô biết hắn ta sẽ đến đây sao?"
"Anh ta đã hành động anh có muốn ngăn cản cũng không cản được, tôi cũng không ngờ anh ta lại tha cho Ninh Hi một mạng."
"Tôi bất ngờ đấy." Cô bảo.
Tạ Như Phương không nói dối, lúc nghe tin nhiệm vụ thất bại cô cứ tưởng mình nghe lầm vậy, thật sự không biết khi gặp Từ Ninh Hi em ấy đã làm gì khiến cho kẻ máu lạnh vô tình đó quay đầu nữa.
Mộ Dương siết chặt tay: "Cho dù tôi bắt cô lại, tra tấn cô cô cũng không nói kẻ đứng sau phải không?"
"Biết được thì tốt." Tạ Như Phương cười nói.
"Vậy...có thể bảo vệ tốt cho Từ Ninh Hi được không?"
Nghe hơi nực cười nhưng sự thật là vậy, anh biết mình chỉ cần lơ là Từ Ninh Hi sẽ chết ngay, anh cũng không thể để cô bỏ mạng vì ân oán của bản thân được.
Tạ Như Phương bất ngờ với lời đề nghị của anh.
"Anh không đùa?"
"Tôi không."
"Nếu tôi đổi ý và gϊếŧ Từ Ninh Hi thì sao?"
"Tôi tin cô sẽ không làm hại cô ấy, nếu muốn lúc ở bệnh viện cô đã ra tay rồi." Mộ Dương chắc nịch.
"Có thể bây giờ tôi và cô ấy không có tình cảm gì, nhưng mà tôi nợ cô ấy, tôi muốn bù đắp cho Ninh Hi mà thôi." Mộ Dương bảo.
"Tôi tin cô."
Tạ Như Phương thổi thổi khẩu súng: "Nếu không cần em ấy nữa, cho tôi nhé? Tôi dẫn em ấy cao chạy xa bay rời khỏi đây."
"Nghiêm túc đấy, tôi rất mong Từ Ninh Hi có cuộc sống tốt hơn bây giờ, cười nhiều hơn, luôn miệng gọi tôi chị ơi chị ơi."
"Ôi, nhìn em ấy dễ thương chết đi được."
Mộ Dương tự dưng lặng người, cái...cái gì vậy nhỉ? Tạ Như Phương làm sao mà...
"Tôi sẽ bảo vệ em ấy, còn người chồng như anh không cần đến cũng được."
"Ngoan ngoãn kí vào tờ đơn li hôn sớm đi."