Chương 28

Hàn Trí Viễn đối mặt với sự chỉ trích đâu vào đấy của cô, anh trầm mặc một lúc lâu, yết hầu giật giật, không thể tưởng tượng nổi nói: "Tôi gửi cho cô cây đèn Giáng sinh, là muốn chúc cô ngày lễ vui vẻ."

Lúc này đổi lại là Sở Phất Duy ngẩn cả người.

Anh bất mãn nói: "Là ai trước kia mắng tôi máu lạnh vô tình, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lễ Tết cũng không chúc mừng?"

Nếu như không phải lúc trung học cô luôn miệng nói dối, nhàn rỗi thì sẽ chỉ trích anh không có tình bạn học, làm sao anh sẽ nhớ rõ việc này?

Cô lại xuyên tạc ý của anh, bôi nhọ ý nghĩ của anh, còn ghi thù.

"Có công ty tài chính nước ngoài nào sẽ cho nhân viên thực tập làm việc vào Giáng sinh sao?"

"…"

Ánh mắt Hàn Trí Viễn thâm thúy, gằn từng chữ: "Lấy lòng tiểu nhân, đo lòng quân tử."

Cô không ngờ còn có chuyện như thế, hiểu sai ý của anh, nhưng mà chủ yếu là anh cũng đủ vặn vẹo, không phải nói thẳng "Giáng sinh vui vẻ" sẽ đơn giản hơn nhiều sao, không cần phải trở nên quanh co như vậy.

"Không cần trả đũa, trách tôi không nói thẳng." Hàn Trí Viễn nhìn con ngươi cô đảo loạn, giống như con giun trong bụng cô, châm chọc khıêυ khí©h, "Nếu tôi nhắn như vậy, cô sẽ nghi ngờ chồn chúc tết gà."

"Ai hỏi anh." Cô oán hận nói, "Đừng tự cho là thông minh, phỏng đoán sự lương thiện của tôi!"

...... Tốt lắm, đổi lấy cớ khác để trả đũa.

Trời đất chứng giám, Sở Phất Duy thật sự không nghĩ tới Hàn Trí Viễn ở nước ngoài, còn có thể nhớ việc nhắn tin chúc mừng ngày lễ cho bạn học cũ.

Nhưng mà, hai người tranh đấu gay gắt nhiều năm, thỉnh thoảng sẽ trở mặt với nhau, nhưng quả thật Hàn Trí Viễn chưa từng làm thủ đoạn nhỏ, càng không âm thầm hại cô.

Trận đấu của bọn họ thẳng thắn vô tư, từ trước đến nay đều đặt dưới ánh mặt trời, ngay cả khi tranh cử chức chủ tịch hội học sinh, có bạn học nam gây chuyện thị phi, đều bị Hàn Trí Viễn bác bỏ.

Khi đó, quan hệ không tốt của hai người truyền khắp toàn trường, nam sinh muốn lấy lòng Hàn Trí Viễn, đã nói Hà Đống Trác quen biết hiệu trưởng, Sở Phất Duy tặng quà lấy chức dễ như trở bàn tay, ai ngờ đổi lấy sự đáp lại lạnh như băng của Hàn Trí Viễn.

"Cậu cảm thấy cậu ấy cần phải giở trò, hay là cảm thấy quan hệ của tôi không mạnh bằng cậu ấy?"

Sau đó, không ai dám bịa đặt hai vị này có người chống lưng, mà chuyển sang bịa đặt giữa hai người có tình yêu.

Đây cũng là một trong những món nợ nhỏ Sở Phất Duy ghi cho Hàn Trí Viễn, không hiểu sao lại dẫn phát hóng hớt, bôi nhọ thanh danh của mình.

Thẳng thắn mà nói, nếu như đổi lại là người khác đưa ra hợp đồng hôn nhân, Sở Phất Duy sẽ không đáp ứng, lòng người phức tạp, chia của không đều sẽ trở mặt, cuối cùng rước lấy lửa thiêu thân.

Nhưng cô lại tin tưởng, Hàn Trí Viễn sẽ không làm việc này.

Đây là một loại tín nhiệm không liên quan đến huyết thống, giới tính, gia cảnh, đến từ va chạm thiện ác cực hạn khi còn ngây thơ, bọn họ là thanh mai trúc mã, biết tận gốc rễ của nhau, nhẹ nhàng vui vẻ mà so đấu, gặp qua sắc mặt xấu xa nhất của đối phương khi còn là thiếu niên, giống như thăm dò giới hạn nhân tính của đối phương trong va chạm.

Người này xấu xa đến đâu? Tôi còn không biết anh ấy (cô ấy) sao.

Anh và cô đều chắc chắn như thế.

Đây gọi là tình bạn sao? Hay là tình thân?

Sở Phất Duy không biết, cô chỉ biết chuyện này liên quan đến sinh tử, nếu không đáp ứng hợp đồng hôn nhân, Hàn Trí Viễn thật sự có thể bị đâm chết, hào môn tranh gia sản không thiếu thảm kịch.

"Không nên lãng phí thời gian, nhanh chóng tốc chiến tốc thắng." Hàn Trí Viễn nhìn thấy cô thất thần, không nhìn về phía kẻ rình coi, anh chỉ dùng khóe mắt quan sát, nói, "Sau đó bỏ rơi bọn họ."

"Hàn tổng nói rất đúng." Sở Phất Duy ngoan ngoãn nháy mắt, "Nhưng tôi vừa mới cẩn thận suy nghĩ, càng cảm thấy mình không thể mắng anh, hình như anh đối xử với tôi cũng không tệ lắm."

Mặc dù anh thích bày mặt thối, nhưng nhân phẩm coi như đáng tin cậy, tội không đáng chết.

Phong cách của cô đột biến, Hàn Trí Viễn khó có thể tin nói: "Cô cố ý?"

Người mật báo trong bóng tối nhìn chằm chằm, cô lại muốn phủi tay mặc kệ!

"Nào có." Sở Phất Duy vỗ vỗ ngực, chân tình nói, "Tôi tôn trọng Hàn tổng từ tận đáy lòng!"

"…"

Hàn Trí Viễn lười lãng phí miệng lưỡi với cô nữa, dứt khoát trực tiếp bắt đầu, vỗ cánh tay cô một cái, lực đạo cũng không nặng.

Sở Phất Duy bị đánh, cô theo phản xạ có điều kiện đánh trả, cau mày nói: "Làm cái gì?"

Hàn Trí Viễn nhìn cô chăm chú mấy giây, lại yên lặng đánh cô một cái.

Lúc này, Sở Phất Duy chợt đứng dậy, trong chớp mắt đánh anh ba cái, động tác khí thế sắc bén, làm cho người ta không rảnh đánh trả!

Trong góc, hai gã theo đuôi thấy vợ chồng Sở Phất Duy chuẩn bị đánh nhau, đều có chút hoảng sợ, có thể nói là đứng ngồi không yên.

Bầu không khí vốn ngọt ngào, vừa nói vừa cười, ai ngờ một lời không hợp liền vung tay, nói chính xác là Hàn Trí Viễn bị treo lên đánh, bị vợ mới cưới đánh bốp bốp rung động. Anh chỉ có thể chật vật ngửa ra sau, tránh né liên kích của đối phương.

Đây chính là cảnh tượng ngàn năm khó gặp, phải biết rằng anh ở trong tập đoàn, một nếp nhăn trên âu phục cũng không có, nhưng bây giờ lại bị người ta bắt nạt như vậy!