Đầu giờ chiều, Sở Phất Duy đi đến tầng thiết kế, gặp mặt các thành viên của bộ phận thiết kế. Mặc dù cô liên tục từ chối, không cần đám người Giả Đấu Đồ đi theo, nhưng đối phương giống như ruồi bọ ong ong, vẫn luôn vây quanh cô, không chịu bay xa một bước.
Giả Đấu Đồ cười ha hả nói: "Sở tổng, tôi giới thiệu cho cô một chút, đây là giám đốc bộ phận thiết kế, Cam Xu Dao."
"Chào Sở tổng."
Cam Xu Dao ngoan ngoãn, không đề cập tới chuyện hai người từng nói chuyện riêng một chữ nào, thái độ kính cẩn khách khí. Bên cạnh cô ấy là hai nhà thiết kế trẻ tuổi, tản ra tinh thần phấn chấn của thanh xuân, thỉnh thoảng sẽ châu đầu ghé tai.
Nam sinh có mái tóc xoăn, mặc áo T - shirt màu hồng nhạt, làn da mịn màng trắng nõn. Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa thấp, chỉ sợ là gần đây thức đêm nhiều, trán đang nổi mụn.
"Đây là Lý Sĩ Huân, đây là Trần Cảnh, đều là nhân viên phòng thiết kế."
Rất nhanh, bộ phận thiết kế đã được giới thiệu một lần, nhân số khả quan, tổ chức ngay ngắn.
"Vốn dĩ tôi cho rằng nhà thiết kế Tiên Ngọc Trai đều lớn tuổi, nhưng nhìn qua đều rất trẻ tuổi." Sở Phất Duy uyển chuyển nói, "Như vậy cũng tốt, vốn dĩ mọi người hiểu rõ tâm lý người tiêu dùng trẻ tuổi, làm thiết kế cũng sẽ thuận buồm xuôi gió hơn."
"Tôi đã suy nghĩ về việc mở rộng kinh doanh thiết kế của Tiên Ngọc Trai, tái phân chia giữa thiết kế truyền thống và thiết kế mới, thiết kế trước đây được sử dụng để duy trì khách hàng trong quá khứ, thiết kế sau này chủ yếu phát triển người tiêu dùng trẻ và mở rộng đối tượng khách hàng hiện tại của chúng ta."
Đây là điểm mấu chốt để lột xác thương hiệu Tiên Ngọc Trai, muốn đột phá khốn cảnh hiện có, phải kéo khách hàng mới vào.
Khách hàng cũ đã rất có quy mô, muốn cạnh tranh với các thương hiệu khác thì phải thu hút người tiêu dùng mới.
"Sở tổng, sợ là cái này không thích hợp." Lần đầu tiên Giả Đấu Đồ nghe nói việc này, hoảng loạn nói, "Cải cách dứt khoát như vậy, có nguy hiểm rất lớn đối với Tiên Ngọc Trai.”
Tục ngữ nói, không sợ phú nhị đại ăn chơi, chỉ sợ phú nhị đại gây dựng sự nghiệp. Vốn dĩ Giả Đấu Đồ nghĩ, đại tiểu thư nhậm chức cho có mà thôi, lừa gạt một chút là xong rồi.
Ai ngờ cô đi lên liền làm lớn, muốn thay đổi thiết kế Tiên Ngọc Trai, không thể nghi ngờ là muốn động đến căn cơ của công ty.
Nếu như cô có ý nghĩ kỳ lạ, chỉ sợ sẽ mất hết khách hàng.
"Mặc dù cô tách hai bên ra, nhưng chỉ cần thiết kế mới ra đời, khẳng định khách hàng cũ cũng sẽ nhìn thấy, có thể ảnh hưởng đến tích lũy của chúng ta."
Một người cao tầng mặc âu phục giày da, ngồi ngay ngắn đối diện Giả Đấu Đồ. Thấy tình thế không ổn, vội nghiêm túc nói: "Sở tổng, ngại quá, có thể tôi nói chuyện thẳng thắn, nhưng chúng tôi không giống cô."
"Không giống chỗ nào?"
"Cô ở Tiên Ngọc Trai hai năm, không chừng sau khi về Vạn Tinh nhậm chức, chúng tôi liền......"
Ý ở ngoài lời, bà chủ mới tùy tiện thay đổi thiết kế công ty, nếu sau khi thay đổi khiến cho lượng tiêu thụ không tốt, cô vỗ vỗ mông là có thể đi, nhưng những người còn lại phải ở lại dọn dẹp cục diện rối rắm, mặc cho ai cũng sẽ không nguyện ý.
Sở Phất Duy rơi vào trầm mặc, cô nhìn kỹ người nọ thật lâu, trấn định nói: "Giang Thác Dương, bảy năm trước được điều vào Tiên Ngọc Trai, đảm nhiệm chức vụ giám đốc tài vụ. Bà nội tên là Mai Mạn Thanh, đảm nhiệm vị trí giám đốc nhân sự của Hằng Viễn hơn hai mươi năm, sau đó thăng chức lên phó tổng tập đoàn, sau khi về hưu vẫn đảm nhiệm cổ đông."
Lời này vừa nói ra, toàn trường sửng sốt.
Vẻ mặt của người đàn ông mặc âu phục cứng đờ, đột nhiên bị chỉ tên, thoáng chốc đã hiểu ý của cô, trên mặt xanh trắng đan xen!
Sở Phất Duy cũng mặc kệ sắc mặt của anh ta, đem tầm mắt dời qua người bên cạnh anh, rõ ràng chỉ mới gặp một lần, cô lại có thể nói rõ gốc gác của anh ta.
"Ngô Bằng Vũ, bộ phận quản lý tiếp thị, vốn dĩ học chuyên ngành công trình sinh hóa, nhưng khi tham gia tuyển dụng ở trường lại đánh bại mấy trăm người cạnh tranh, lấy thành tích đứng đầu phỏng vấn mà làm việc ở Tiên Ngọc Trai, chỉ vì cha mẹ là thương gia địa phương, nhét vào đây tốn không ít công sức."
Nhân viên tên là Ngô Bằng Vũ sửng sốt.
"Lý Sĩ Huân, chuyên ngành thiết kế ở nước ngoài, cha mẹ là người sáng lập trang sức Bách Cầm trong nước, bởi vì quan hệ với người nhà không tốt, cho nên muốn rời nhà làm ăn, nhưng không biết công việc mà mình tự hào, do chính mình tìm được, vừa hay chính là do cha mẹ lén sắp xếp."
Trần Cảnh trừng to mắt, nhìn về phía nam sinh bên cạnh, kinh ngạc nói: "Thằng nhóc này, sao lại gạt chị em -"
"Hà Hiểu, bộ phận hành chính......"
Sở Phất Duy nói xong, sắc mặt của những người bị điểm tên đều biến hóa, xấu hổ mà quẫn bách ngồi ở trên bàn.