"Ai, anh không nên gấp -" Sở Phất Duy lắc ngón tay, "Tôi chỉ đang phân tích tình huống thực tế với anh, không nên nghe những người trên mạng kia nói bừa!"
"Anh đã gần ba mươi tuổi rồi, nhan sắc cũng không còn được mấy năm, sau ba mươi lăm tuổi càng không có cách nào nhìn, có lẽ không đắc ý được bao lâu."
Anh nghi ngờ: "Không phải chúng ta cùng tuổi nhau sao?"
Lúc này cô trợn trắng mắt: "Tôi là nữ, anh là nam, anh có thể so với tôi được sao!?"
"…"
Hàn Trí Viễn như có điều suy nghĩ, đôi mắt đen nhánh thấm đẫm ánh sáng, cố ý nói, "Vậy xem ra tôi không thể ly hôn, chỉ có thể sống cùng cô, đàn ông vẫn phải cần an ổn, đúng không?"
Sở Phất Duy nghe vậy, cô chợt nghẹn lời, vội vàng ho nhẹ hai tiếng, lý trí mà khuyên nhủ: "Cái này cũng không đến mức, không cần tâm cơ, ăn vạ tôi đâu."
"Nếu hôm nay nhắc tới, vừa hay nói với cô một tiếng. Tôi mặc kệ cô có ở nhà mới hay không, nhưng mỗi tuần phải về hai ba lần, hơn nữa tuần vừa chuyển nhà, tốt nhất mỗi ngày đều ở đây."
Hàn Trí Viễn nhìn cô đứng ở trong chậu hoa, chậm chạp không đi ra. Anh dứt khoát xắn tay áo, lộ ra đường cong cánh tay, cũng chọn cây cảnh: "Bên kia cách Hằng Viễn quá gần, tai mắt cũng sẽ nhiều, dễ dàng bị theo dõi, không nên gây hoài nghi."
"Tôi không phải học sinh tiểu học, còn thiết lập giờ về nhà." Sở Phất Duy kháng nghị, "Nếu ngày nào đó tôi muốn ngủ cả trai lẫn gái bên ngoài thì sao?"
Hàn Trí Viễn ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Cả trai lẫn gái bên ngoài?"
"Đúng vậy." Cô đúng lý hợp tình, "Bọn anh tăng ca, thỉnh thoảng không thức đêm ngủ văn phòng sao?"
"…"
Anh cảm thấy không biết nên nói gì, nói: "Vậy tăng ca xong rồi quay lại, tôi không tin lần nào cũng thức suốt đêm."
"Muộn rồi, không có xe."
"Gọi điện thoại, tôi tới đón."
"Hàn Trí Viễn, anh có bệnh." Sở Phất Duy bất mãn nói, "Anh quen ở với ông nội anh rồi, ông nội quản thúc việc đi lại của anh, bây giờ anh quản thúc việc đi lại của tôi!"
Giọng điệu của anh rất vững vàng, lời nói lại sắc bén hơn dao: "Ai bảo nhà tôi bị đâm chết chứ."
Lời này vừa nói ra, Sở Phất Duy hít sâu một hơi, đột nhiên không biết nên nói gì.
Mặc dù cô cảm thấy Hàn Mân Hùng không to gan, dám tùy tiện xuống tay ở trong nước, nhưng trong lòng vẫn tự nghĩ, chủ yếu từ nhỏ anh đã rời khỏi ba mẹ, có chút tâm tính vặn vẹo cũng bình thường.
Sở Phất Duy giảm âm lượng, cảnh cáo: "Đã nói mỗi tuần hai ba ngày, anh không được lật lọng."
"Tôi không giỏi chơi xấu như cô." Hàn Trí Viễn tò mò hỏi, "Vừa rồi cô nói chuyện gì với ông nội mà lâu như vậy?"
Hai người hao phí thời gian quá lâu ở ban công, làm cho lòng của Hàn Mân Hùng đang ở bên ngoài sợ hãi.
"Hàn huyên chuyện chính một phút, hàn huyên chuyện vặt hơn mười phút."
"Chuyện vặt gì?"
Sở Phất Duy vòng qua chậu hoa, đi tới rìa ban công, dùng ngón tay chỉ về phương xa: "Vốn dĩ bên kia có con đường, hiện tại đã trồng kín cây."
Đường chân trời màu xanh nhạt nhẽo, mơ hồ có thể thấy được tầng tầng sóng xanh.
"Tôi nhớ." Hàn Trí Viễn lộ vẻ hoài niệm, nhìn theo hướng cô chỉ, gật đầu nói, "Vốn dĩ ở đó là con đường lớn, ở đó cô đạp xe thua tôi, tức giận đến suýt khóc trên đường."
"Rõ ràng là anh đê tiện giấu diếm mình biết đạp xe." Sở Phất Duy buồn bực phản bác,"... Hơn nữa tôi cũng không khóc."
Hàn Trí Viễn mỉm cười: "Cô nói không khóc thì là không khóc."
Dường như tiếng chuông xe đạp lại vang vọng bên tai, cô còn nhớ rõ năm đó nhiệt độ không nóng, vốn định thi đấu ai học đạp xe trước với Hàn Trí Viễn, ai ngờ người này lại giả heo ăn thịt hổ, dễ dàng bỏ cô lại phía sau.
Đầu hạ, gió nhẹ, ánh mặt trời như hạt mưa rơi trên mặt đất, phủ kín ánh sáng như vảy cá màu vàng.
Bánh xe xoay tròn, cô đạp xiêu vẹo vẹo ở phía sau, tức giận nói: "Tại sao bọn họ nói anh không biết đi xe?"
Bóng dáng như gió lốc phía trước nghe thấy, rốt cục "kít" một tiếng dừng lại. Cậu bé mặc áo ngắn tay màu xanh nhạt, vẻ ngoài thanh tú, làn da trắng nõn, nhìn qua không lớn tuổi lắm, nhưng trả lời rất già dặn: "Biết nhiều sẽ chỉ bị người ta chán ghét."
Sở Phất Duy nghe vậy sửng sốt, ngay cả tốc độ xe cũng trượt xuống.
Khi đó, Hàn Trí Viễn còn chưa mất cha mẹ, cô lại không hiểu thành ngữ phức tạp, ví dụ như "giấu tài", ví dụ như "cây to đón gió". Cô không rõ ưu tú sẽ mang đến bao nhiêu áp lực cho đồng lứa, cũng sẽ đưa tới những người thân khác ghen tị cùng ghét bỏ.
Cô chỉ biết, từ nhỏ Hàn Trí Viễn đã tiếp nhận một loại giáo dục kỳ quái, hoàn toàn trái ngược với cô, tên là "Nhường một chút". Khi anh tiếp xúc với Hàn Kỳ, sẽ được cha mẹ dặn dò "Nhường cho em trai một chút". Khi anh ở chung với Sở Phất Duy, sẽ được người lớn dạy dỗ "Nhường Duy Duy một chút."
Nhưng cẩu tặc này đối với cô là một kiểu sau lưng một kiểu, đối mặt với phụ huynh thì rất tốt, sau lưng thì ngầm làm loạn.
Anh ngồi trên xe, chờ cô đuổi theo, cười nói, "Cậu gọi "anh Trí Viễn", tôi có thể nhường cậu."
"...... Gọi cái quỷ!"