Chương 19

"Cô nên cẩn thận một chút đi, nếu như không tiêu diệt Giả Đấu Đồ, lấy được Tiên Ngọc Trai chỉ còn lại cái vỏ không." Hàn Trí Viễn nhìn về phía ban công, lạnh lùng nói, "Tôi đoán lát nữa ông nội sẽ tới tìm cô bàn chuyện."

Anh đã sớm biết rắc rối của Tiên Ngọc Trai, tập đoàn chậm chạp không cải cách nội bộ, đều có nguyên nhân sau lưng.

Trên danh nghĩa, Sở Phất Duy đã có được quyền khống chế tuyệt đối, nhưng hôm nay Hàn Mân Hùng đặc biệt nhắc tới việc này, chỉ sợ là muốn dùng ông cụ Hàn đến áp người.

Quả nhiên, Hàn Mân Hùng từ ban công trở lại phòng khách, ông cụ Hàn theo sát phía sau, không ai biết hai cha con lén hàn huyên cái gì.

Ánh mắt ông cụ Hàn băn khoăn một vòng, dừng lại trên người vợ chồng nhỏ bên sô pha, vẫy tay nói: "Phất Duy, đến trò chuyện với ông nội."

"Vâng ạ."

Sở Phất Duy đứng dậy, Hàn Trí Viễn không nhúc nhích.

Ban công nối liền với phòng khách, đi qua cửa tinh xảo, tầm nhìn rộng mở trong sáng.

Không khí trong lành tràn vào chóp mũi, xen lẫn hương hoa trong veo, trên ban công rộng lớn đặt chậu hoa ngay ngắn, còn tỉ mỉ dựng giá gỗ để dây leo xanh biếc leo lên.

Ông cụ Hàn thấy cô hăng hái bừng bừng nghịch hoa cỏ, ấm áp cười nói: "Đã lâu không tới, có phải đã thay đổi rồi không?"

Sở Phất Duy vây quanh bồn cây xinh đẹp: "Thật đẹp mắt."

"Người lớn tuổi, thích trồng hoa cỏ, con thích thì lấy một chậu về."

Cô không khách khí, đáp: "Được, lát nữa để Hàn Trí Viễn mang lên xe."

Ông cụ Hàn vỗ tay tán thưởng, "Con có nhớ khi còn bé tới nhà chúng ta chơi, chơi đến cuối cùng không nỡ đi, ông nói đùa bảo con ở lại, con nói với ông cái gì."

Sở Phất Duy lộ vẻ tò mò: "Nói cái gì?

Quả thật khi còn nhỏ cô thường đến biệt thự, nhưng đã sớm quên mất phần lớn mọi chuyện, chỉ nhớ rõ thi đấu đạp xe đạp ở gần đó cùng Hàn Trí Viễn.

Ông cụ Hàn cười ha hả nói: "Con nói với ông, "Chỉ cần di chúc viết tên con, con sẽ ở lại chỗ này"."

...... Còn có chuyện này?

"Lúc ấy ông cảm thấy, con rất thú vị, chưa thấy cô bé nào dám nói chuyện như vậy!"

Ông cụ Hàn thoải mái cười to, Sở Phất Duy lại lộ vẻ ngượng ngùng, không ngờ trước kia cô ăn gan gấu gan báo, còn dám đoạt gia sản với Hàn Trí Viễn và Hàn Mân Hùng, còn yêu cầu viết giấy xác nhận ở trước mặt ông cụ.

"Đáng tiếc, nhà chúng ta rất ít người dám nói thật." Ông cụ Hàn khoanh tay đứng nhìn vườn hoa của mình, thở dài nói, "Không phải không nói lời nào, chính là nói dối."

Sở Phất Duy không nói, lẳng lặng nhìn chằm chằm ông, cẩn thận quan sát tóc đen và lông mày trắng của ông.

Trong hôn lễ cô đã phát hiện ra một chuyện, tóc ông cụ đã bạc trắng từ lâu, nhưng ông vẫn cố chấp không chịu thua, luôn nghiêm túc nhuộm đen, chỉ có lông mày hoa râm loang lổ để lộ dấu hiệu năm tháng trôi qua.

Ông dần dần già yếu, vẻ bề ngoài yên tĩnh của căn nhà này đã biến mất, chỉ là không biết khi nào sóng gió sẽ thổi quét Hằng Viễn.

"Phất Duy, cho con Tiên Ngọc Trai, nhưng người không thể điều động người. Ông không điều Giả Đấu Đồ đi, không phải bởi vì cậu ta và Mân Hùng có quan hệ, mà là cậu ta đã làm ở Tiên Ngọc Trai hai mươi mấy năm, tùy tiện để cho cậu ta rời đi, cũng sẽ dao động căn cơ của con."

Ông cụ Hàn nhìn về phía cô, bất đắc dĩ nói: "Con sẽ không trách ông nội chứ?"

Sở Phất Duy thoải mái nói: "Đương nhiên là không, công ty là ông cho, có điều có Giả tổng hay không cũng không sao cả."

Sắc mặt ông cụ hơi hòa hoãn: "Vậy là tốt rồi."

"Nhưng mà chúng ta phải nói trước, nếu hôm nay đã quyết định, về sau không thể sửa lại, nếu không không có cách nào làm việc."

Sở Phất Duy chớp mắt, cô lộ ra nụ cười ngoan ngoãn: "Chú hai nói Giả tổng là phụ tá đắc lực của con, hẳn là nên ở lại Tiên Ngọc Trai, vậy lỡ như sau này ông ấy muốn rời đi, ông nội cũng không thể trách con."



Trong phòng khách, đồng hồ chạm trổ hoa văn bằng bạc trên giá kêu tí tách, trải qua thời gian tô son trát phấn, trở nên ảm đạm. Kim giây chậm rãi xoay qua một vòng, lại một vòng, tuần hoàn vĩnh viễn không có điểm dừng.

Chung quanh không còn âm thanh bề bộn, Hàn Trí Viễn lại bất giác lạnh lẽo, một mình ngồi ở rìa sô pha, yên lặng đếm số vòng kim giây xoay tròn.

Từ trước đến nay kiên nhẫn cùng ẩn nhẫn đều là sở trường của anh, thời thơ ấu anh đã có thói quen đứng ngoài cửa chờ đợi, chờ ông nội và Hàn Mân Hùng thương lượng xong, chẳng qua hôm nay chỉ là đổi người mà thôi.

Điểm khác biệt duy nhất chính là, lần này còn có người khác cũng đang chờ.

Hàn Kỳ ngồi ở bên cạnh bàn, rất nhanh đã thiếu kiên nhẫn. Anh ta ba lần bảy lượt nhìn về phía ban công, đem xiên trái cây ném vào trong đĩa, dẫn đầu đánh vỡ cả phòng khách đang yên tĩnh: "Tán gẫu lâu như vậy?"