Hàn Trí Viễn nhìn thấu cô đá bóng lung tung, đành phải ứng chiến thay, chậm rãi nói: "Thím hai, cha mẹ cháu đi sớm, quả thật không có ai dạy."
"Cháu không có quy củ, xin thím thứ lỗi."
Ông cụ Hàn nghe vậy, mày hơi nhíu lại, lập tức buông đũa xuống.
Giả Kha Nghiên không ngờ anh lại vạch trần khuyết điểm, lại thấy ông cụ Hàn trầm mặt, lúng túng nói: "Thím không có ý này."
Ai cũng biết, cha mẹ Hàn Trí Viễn qua đời ngoài ý muốn, là chuyện đau lòng nhất của ông cụ Hàn.
Lời này *gϊếŧ người tru tâm, nhắc lại thảm án năm đó, không thể không khiến Giả Kha Nghiên đặt ở trên lửa nướng, vô duyên vô cớ rước lấy phản cảm của ông lão.
*Gϊếŧ người tru tâm: muốn nhanh chóng tiêu diệt ý chí phản kháng của một người thì phải gϊếŧ chết người đó về mặt tinh thần và tâm lý.
Hàn Mân Hùng thấy không đúng, đúng lúc nâng chén chúc mừng: "Tâm sự cái khác! Chúng ta còn chưa chúc mừng cổ đông mới gia nhập!"
Đột nhiên bầu không khí nghiêm túc bị cắt ngang, giống như nước đọng lại tuôn sóng, tất cả mọi người trên bàn đều giơ chén rượu lên.
"Đúng rồi, Duy Duy là cổ đông của Hằng Viễn chúng ta, nhất định phải cụng ly chúc mừng!" Ông cụ Hàn nhận được gợi ý, lại nhìn về phía Sở Phất Duy, cười nói, "Trí Viễn nói con đã là người một nhà, cố ý đề xuất ở đại hội, muốn chia cho con 1% cổ phần."
"Như vậy cũng tốt, người trẻ tuổi không cần áp lực quá lớn, cầm cổ phần chia hoa hồng, hưởng thụ cuộc sống thật tốt." Hàn Mân Hùng dịu dàng nói, "Nói đi cũng phải nói lại, qua hai năm nữa Trí Viễn và Phất Duy phải có con, cần gì phải vì một ít chuyện nhỏ mà lao tâm phí sức, để ba sớm ngày ôm cháu trai quan trọng hơn."
"Con và Kha Nghiên đã thương lượng, mấy năm nay Giả Đấu Đồ ở Tiên Ngọc Trai vẫn luôn cẩn trọng, không có công lao cũng có khổ lao, cậu ấy lại không phải người kể công, hiện tại Tiên Ngọc Trai đến tay Phất Duy, chắc chắn cũng sẽ ra sức, cho nên không có gì thì đừng điều động."
Vừa dứt lời, đột nhiên vẻ mặt của Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn thay đổi, thoáng chốc đã hiểu được ý của Hồng Môn Yến hôm nay.
Chỉ sợ là Hàn Mân Hùng ảo não vì cổ phần công ty và Tiên Ngọc Trai liên tiếp mất đi, dự định dùng một phương thức khác đoạt lại quyền lực, chỉ cần Giả Đấu Đồ có thể cắm rễ ở Tiên Ngọc Trai, đám người Hàn Mân Hùng vẫn có sức ảnh hưởng trong công ty.
Đến lúc đó, cho dù Sở Phất Duy mang người mới vào sân, cũng rất khó diệt trừ thế lực đoàn đội cũ.
Ông cụ Hàn suy nghĩ: "Bây giờ Đấu Đồ còn ở Tiên Ngọc Trai, phải không?"
"Đúng, hai mươi mấy năm rồi."
"Quả thật rất lâu rồi."
"Cậu ấy cũng cam đoan với chúng ta, nhất định sẽ phụ tá lãnh đạo mới." Hàn Mân Hùng nói lời thuyết phục, "Chờ qua hai năm, Phất Duy mang thai thì không thể để ý tới công ty, ít nhất cũng có người đáng tin cậy."
Hàn Trí Viễn lập tức nói: "Chú hai lo nhiều rồi."
Hàn Mân Hùng lộ vẻ khó xử: "Trí Viễn không tin người trong nhà?"
"Vậy thì không, chỉ là nếu Duy Duy mang thai ở nhà, không đi làm nữa, sau này cháu sẽ không còn mặt mũi gặp bố mẹ vợ nữa." Hàn Trí Viễn cười khổ, nửa thật nửa giả nói, "Cái này không giống với lời thề khi kết hôn, chỉ sợ sẽ bị Hà đổng gây phiền toái."
"Ai nha, mang thai còn phải đi làm, đó mới là không biết thương người..." Giả Kha Nghiên dịu dàng phụ họa, "Hơn nữa xây dựng gia đình chính là như vậy, dù sao cũng phải có người hy sinh, cuộc sống là phải thích ứng, không chừng khi đó suy nghĩ của Phất Duy cũng thay đổi, đúng không?"
"Có đạo lý, xây dựng gia đình là phải có người hy sinh." Sở Phất Duy gật đầu như thật, "Nhưng lá gan của cháu khá nhỏ, nên để người khác hy sinh đi."
Giọng Hàn Trí Viễn từ từ, thái độ lại vô cùng cứng rắn: "Duy Duy có suy nghĩ của mình, sinh hay không sinh, điều động hay không điều động, đều do cô ấy định đoạt, bất kể là chuyện trong nhà hay chuyện công ty, chúng ta đều không có quyền lên tiếng."
"Trí Viễn, chuyện trong nhà thì thôi, nhưng chuyện công ty thì không thể như vậy." Hàn Mân Hùng nhíu mày, lạnh lùng nói, "Lúc chuyển nhượng thương hiệu không nói trước cũng không sao, nhưng Tiên Ngọc Trai có bao nhiêu nhân viên kỳ cựu, cũng không thể khiến bọn họ thất vọng đau khổ được."
"Dù gì cũng là thương hiệu trăm năm, cần phải nghe ý kiến của cấp dưới thử!"
Ông cụ Hàn vỗ bàn, quát: "Được rồi, ầm ĩ cái gì."
Cả phòng ăn yên tĩnh lại.
Ông cụ Hàn thở dài: "Chuyện này để cha ngẫm lại, không có cách nào lập tức quyết định."
*
Sau khi ăn xong, mọi người chuyển đến phòng khách, tốp năm tốp ba uống trà.
Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn ngồi trên sô pha, Giả Kha Nghiên và Hàn Kỳ ngồi bên bàn trà, chỉ có ông cụ Hàn và Hàn Mân Hùng là không biết tung tích.
"Ui, ông xã thật đúng là nhị thập tứ hiếu." Sở Phất Duy dùng nĩa chọc một miếng hoa quả, nháy mắt ra hiệu nói, "Vừa rồi diễn xuất không tệ, ngay cả em cũng cảm động."
*Nhị thập tứ hiếu: Hai mươi tư tấm gương hiếu thảo của người xưa.
Cô phải kính nể anh phát huy vượt xa người thường, vì tranh quyền với Hàn Mân Hùng mà diễn vai người chồng nam đức một cách hoàn mỹ, hận không thể vỗ bàn đứng lên anh sống tôi chết với người lớn trong nhà.