Hàn Trí Viễn dừng xe lại, cuối cùng anh không nhịn được nữa, liếc xéo người phụ nữ như ghế phụ: "Nhất định phải đối nghịch với tôi à?"
Trên thực tế, anh không quan tâm Cam Xu Dao đi hay ở, nhưng cảm nhận được thú vị ác độc của người nào đó.
Sở Phất Duy gật đầu: "Đúng, quen rồi."
Hàn Trí Viễn nghe cô đúng lý hợp tình, lại bị chọc giận nở nụ cười: "Nếu chán ghét tôi như vậy, vì sao còn muốn giúp đỡ? Cô có thể từ chối hợp đồng hôn nhân, không phải có thể trực tiếp nhìn tôi xui xẻo sao."
"Còn không phải là vì tiền sao."
"Cô làm việc cho Hàn Mân Hùng cũng có thể kiếm được tiền."
Đây không giống như lời Hàn Trí Viễn sẽ nói.
Sở Phất Duy nghe vậy sửng sốt, vội vàng quay đầu nhìn anh, đã thấy đối phương quay đầu, chỉ để lại đường cong gò má căng thẳng. Giọng điệu của anh gượng gạo, khóe miệng thu lại ý cười, ngũ quan giống như bị băng tuyết đắp nặn.
Đột nhiên bên trong xe yên tĩnh lại, chỉ có đèn xe ngoài cửa sổ lóe sáng.
Thật lâu sau, dường như cô có điều ngộ ra: "Vẫn để ý à."
Vốn dĩ cô tưởng rằng anh thành thục ổn trọng, không bị Hàn Mân Hùng ảnh hưởng đến suy nghĩ, ai ngờ chỉ là giả bộ bình tĩnh, có lẽ cả đường đều suy nghĩ lung tung.
Hàn Trí Viễn tự biết lỡ lời, vừa định cãi lại hai câu, lại cảm thấy vô lực. Anh mím môi, nhất thời không nói gì.
"Quả thật tôi muốn nhìn anh xui xẻo, nhưng tôi lại càng muốn nhìn thấy anh xui xẻo trong tay tôi hơn."
Thật ra cô cũng không rõ lắm vì sao lúc trước lại đáp ứng hợp đồng hôn nhân, một mặt là vì lợi ích, nhưng một mặt là không đành lòng nhìn thấy đối thủ ngày xưa của mình bại dưới tay người khác, còn thua thảm như vậy.
Sở Phất Duy nhướng mày: "Tranh giành với anh nhiều năm như vậy, kết quả anh bị Hàn Mân Hùng đánh bại, chẳng phải là khiến cho tôi rất mất mặt sao."
Hàn Trí Viễn không ngờ cô lại nói như vậy, anh trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng cười: "Hừ, ngây thơ."
*
Trong khu biệt thự, xe hơi đi ngang qua khu vườn được cắt tỉa cẩn thận, cuối cùng dừng ở trước kiến trúc trang nhã. Vách tường trắng như tuyết, nóc nhà xám đậm, thiết kế đơn giản hào phóng, chính là biệt thự mà Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn quen thuộc.
Thời thơ ấu, Sở Phất Duy thường xuyên đến thăm nơi này, có đôi khi là tới tìm Hàn Trí Viễn cùng làm đề tài, có đôi khi là không tiện thoái thác lời mời của Ông cụ Hàn, cho nên cô rõ bố trí bên trong biệt thự như lòng bàn tay.
Trước đây cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ lấy thân phận "vợ của Hàn Trí Viễn", bước vào cánh cửa này lần nữa.
Hơn nữa thân phận này còn có thể là giả.
"Được rồi, cuối cùng cũng trình diễn câu chuyện "Hoàng tử công chúa sống hạnh phúc bên nhau"..." Sở Phất Duy bước xuống từ trong xe, tiện tay đóng cửa xe lại, lại nhìn lên biệt thự cao tầng, cảm khái nói, "Bắt đầu cuộc sống lông gà vỏ tỏi sau khi kết hôn."
Trong nhà, trên bàn tròn đã phủ kín món ngon mỹ vị, trưng bày đồ ăn ngon mắt chỉnh tề.
Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn ngồi bên cạnh ông cụ Hàn, bên kia là Hàn Mân Hùng, Giả Kha Nghiên và Hàn Kỳ. Đây vốn nên là liên hoan vui vẻ hòa thuận của người một nhà, nhưng bởi vì mỗi người đều mang tâm tư, cho nên khiến bầu không khí trên bàn ăn chẳng ra gì.
Hải sản thượng hạng nằm trong nồi đất, mượn một chút lửa, sôi ùng ục, tản mát ra mùi thơm nồng đậm.
Ông cụ Hàn gắp đồ ăn cho Sở Phất Duy ngồi bên cạnh: "Nào nào, mau ăn đi!"
Sở Phất Duy vội vàng giơ chén: "Cảm ơn ông nội, để con tự làm."
Ba người khác mắt thấy ông cụ Hàn bận rộn không ngừng, lúc thì múc canh cho Sở Phất Duy, lúc thì gắp thức ăn cho Sở Phất Duy, trong lòng đều có chút không vui.
Mọi người đều biết, từ trước đến nay Hàn đổng đối xử với con cháu của mình nghiêm khắc, ngay cả Hàn Trí Viễn cũng không có đãi ngộ như thế, cũng không biết tại sao lại đối xử với cô thân mật như vậy.
"Phất Duy, thím hai coi con là người một nhà, mới nói vài câu thật lòng, sau này trên bàn cơm phải nhìn trưởng bối nhiều một chút, không thể giống như một đứa trẻ, chỉ lo ăn một mình được."
Giả Kha Nghiên liếc nồi hải sản, giận dữ nói: "Ông nội vừa kiểm tra sức khỏe xong, bác sĩ đề nghị ăn ít hải sản, con còn bảo bảo mẫu đừng mua mấy thứ này."
Ông cụ Hàn bị người ta làm mất hứng, ngăn lại nói: "Con bé muốn ăn thì ăn..."
"Chúng ta đều là người một nhà, ở nhà không cần phải quy củ, nhưng đi ra ngoài phải chú ý một chút. Con cũng là vì tốt cho Phất Duy, con bé tùy tiện sẽ bị người khác hiểu lầm."
Giả Kha Nghiên thấy Sở Phất Duy thay đổi sắc mặt, lại vội vàng mềm giọng: "Quên đi, là thím hai lắm mồm, con đừng để trong lòng."
Hay cho một câu kinh điển "Vì tốt cho con", hơn nữa còn dẫn đầu yếu thế.
Sở Phất Duy xem như hiểu vì sao mỗi ngày Hàn Trí Viễn đều nghiêm mặt như người chết, ăn cơm mà cứ âm dương quái khí, đổi lại là ai cũng không cười nổi.
Khí thế của kẻ địch hung hãn, cô lại không rảnh rỗi, dứt khoát đặt bát đũa xuống, vỗ cánh tay người bên cạnh: "Anh nói hai câu đi, đừng giả câm."
Hàn Trí Viễn đột nhiên bị đánh, kinh ngạc nhìn cô: "Hả?"
Sở Phất Duy trừng mắt nhìn anh: "Nhìn em làm gì? Ông xã, anh nói gì đi!"
"…"
Cô không phải đứa ngốc, đã nói là hợp đồng hôn nhân, nhưng không bao gồm cãi nhau với người thân của anh.