Trước cửa Tiên Ngọc Trai, Sở Phất Duy nghe thấy tiếng chuông, lúc này lấy điện thoại di động ra, phát hiện là Hàn Trí Viễn gọi tới. Cô xoay người vẫy tay tạm biệt Cam Xu Dao, ý bảo đối phương không cần tiếp tục tiễn, tự mình đi về phía góc.
Bốn bề không có người, Sở Phất Duy nhận điện thoại, lười biếng nói: "Có việc?"
"Cô đang làm gì vậy?"
"Thuê phòng nɠɵạı ŧìиɧ, anh có muốn tới không?"
"…" Hàn Trí Viễn im lặng một lát, nói: "Tôi không ngờ cô đi Tiên Ngọc Trai, chuyện đầu tiên làm lại là cái này."
"Còn có nhiều chuyện mà anh không nghĩ tới nữa." Sở Phất Duy nhàn nhạt nói, "Anh tặng tôi một cái nón xanh, dù sao tôi cũng phải trả lại cho anh một cái chứ."
"Vậy cô cứ đưa đi."
"Cái gì?"
"Cô đưa nón xanh về nhà." Anh trêu chọc, "Vừa lúc ông nội gọi cô tới ăn cơm."
Cô ngẩn ra: "Sao đột nhiên lại gọi tôi?"
"Ông nội nói, nếu là người một nhà, không chỉ cho cổ phần, còn phải thường xuyên tụ tập." Hàn Trí Viễn bổ sung, "Cả nhà Hàn Mân Hùng cũng sẽ tới."
Tại đại hội cổ đông, Hàn Trí Viễn đề xuất giao 1% cổ phần cho Sở Phất Duy. Nếu như không có Hàn đổng ủng hộ, chuyện này không có khả năng thông qua.
Đối với việc này, đám người Hàn Mân Hùng vẫn luôn không vui, cổ phần rơi vào trong tay Hàn Trí Viễn, còn có khả năng lấy lại, nhưng rơi vào trong tay Sở Phất Duy, muốn lấy ra thì khó khăn.
Không thể nghi ngờ đám hỏi hai nhà đã uy hϊếp đến cổ đông cũ, khó trách Hàn Mân Hùng ngồi không yên.
Cái này không giống tiệc gia đình, ngược lại giống Hồng Môn yến.
"Đã hiểu, vậy đi chống đỡ cho anh." Lúc này Sở Phất Duy gọi món, "Tôi muốn ăn hải sản hầm, sườn xào chua ngọt cùng canh hoa quế tuyết lê."
"Biết rồi." Hàn Trí Viễn hỏi, "Bánh nướng Tứ Hỉ lần trước thì sao?"
"Không ăn, quá ngọt."
"Thật biết chọn, ba món phía trước thì không ngọt?"
Trong ống nghe, âm thanh xung quanh Hàn Trí Viễn ồn ào, một lát sau dần dần trở nên yên tĩnh, giống như đã thoát khỏi dòng người mãnh liệt.
Anh đề nghị: "Nếu cô còn ở Tiên Ngọc Trai, vậy cứ chờ ở đó một lát."
"Chờ bao lâu?"
Rất nhanh, một chiếc xe sang dừng ở cửa tòa nhà cổ, thân xe hơi thấp bé, đường cong bên cạnh lại tao nhã rõ ràng, lộ ra ý nhị cổ điển của nước Anh. Biển số xe không phải là biển A00001, nhưng giống với các xe khác trong Hằng Viễn.
Sở Phất Duy tùy ý liếc nhìn, không đợi cửa sổ xe hạ xuống đã biết người lái xe là ai. Chỉ có Hàn Trí Viễn mới nhàm chán như vậy, thích lái loại xe Bentley đã ngừng bán, ưu việt hơn so với Bentley bình thường, nhưng không phô trương như Rolls Royce, lộ ra một cỗ cảm giác khiêm tốn vặn vẹo.
"Thật ngạc nhiên -" Sở Phất Duy thong thả bước lên phía trước, mở ghế phụ cửa xe ra, thán phục nói, "Vậy mà anh sẽ làm tài xế?"
Cô cũng không ngờ tới, anh còn có thể săn sóc đưa đón, không phải cẩu tặc năm đó lúc thi đấu đạp xe đạp, điên cuồng tăng tốc.
Hàn Trí Viễn ngồi ở ghế lái chính, hai tay nắm tay lái: "Ông nội bảo tôi đi làm về thì tiện đường đón cô."
Sở Phất Duy ngồi vào trong xe, cô nghe xong giải thích, liếc mắt: "Biết rồi."
Hai người quen biết nhiều năm, căn bản không cần khách sáo, rất nhanh xe đã chạy về phía đại lộ quen thuộc, đi về phía khu biệt thự.
Cảnh phố xá phồn hoa từ ngoài cửa sổ xe chảy qua, bên trong xe im ắng, chỉ có tiếng hướng dẫn chỉ đường.
Sở Phất Duy dựa đầu vào cửa sổ, liếc trộm Hàn Trí Viễn một cái, thấy anh hết sức chuyên chú lái xe, trên mặt không lộ ra chút biểu tình nào, không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt của cô, anh chủ động đặt câu hỏi: "Nhìn cái gì?"
Cô nói thầm: "Anh đúng là thành thục ổn trọng hơn nhiều."
Nếu như cô nhớ không lầm, khi còn bé Hàn Trí Viễn hoạt bát hơn bây giờ rất nhiều, cho dù anh nhân mô cẩu dạng, mỗi lần thắng cô đều khó nén vui mừng, nhưng không phải là cọc gỗ lạnh như băng, thỉnh thoảng còn muốn ăn đòn mà khıêυ khí©h hai câu.
Tất cả chuyển biến là sau khi cha mẹ qua đời, dường như anh niêm phong một phần cảm xúc, trong một đêm trở nên trầm mặc ít nói, ngay cả vui đùa đùa giỡn cũng ít đi.
Lúc ban đầu, anh đối mặt với Hàn Mân Hùng sẽ lạnh mặt, cự tuyệt gặp mặt đối phương, hiện tại lại có thể không lộ biểu tình, đồng ý tham gia tiệc tùng trong biệt thự, thật đúng là không giống nhau.
Hàn Trí Viễn lạnh nhạt nói: "Chẳng lẽ muốn tôi nổi điên trên đường lái xe, mang theo cô đi tìm chết sao?"
"Vậy anh lời rồi, tôi đáng giá hơn anh."
"…"
Hàn Trí Viễn đã sớm quen với sự vô liêm sỉ của cô, cho nên lựa chọn im lặng.
Bỗng nhiên Sở Phất Duy nhớ tới một chuyện, lại nói: "Đúng rồi, tôi muốn đề bạt nhân viên đã chụp ảnh anh, anh có để ý không?"
"Xin hỏi đây là ý tưởng thăng chức gì, ngang nhiên khuyến khích nhân viên chụp ảnh ông chủ?"
Hàn Trí Viễn muốn làm ra vẻ lạnh lùng, không bị đối phương quấy nhiễu nỗi lòng, nhưng nghe thấy quyết định thái quá của cô, lông mày vẫn không nhịn được mà nhíu lại: "Nếu tôi không ngại thì sao, nếu tôi để ý thì sao?"
"Nếu anh không ngại thì rất tốt, tôi sẽ tìm cơ hội thăng chức cho cô ấy."
Sở Phất Duy khen: "Anh để ý thì lại càng tốt, nghĩ đến có thể khiến cho anh ngột ngạt, tôi sẽ để cho cô ấy thăng chức nhanh hơn!"
"???"