"Khiến cô thất vọng rồi." Cam Xu Dao uyển chuyển dùng từ, "Bản thân tôi càng cảm thấy hứng thú đối với thiết kế hơn, cũng không am hiểu tổ chức quản lý hay kinh doanh công ty, tôi đều không rõ lắm."
Sở Phất Duy bình thản khuyên nhủ: "Mọi chuyện đều có lần đầu tiên, trước kia không rõ ràng lắm, vậy thì từ từ học."
Cam Xu Dao khó xử: "Nhưng tôi càng muốn an tâm thiết kế......"
Sở Phất Duy: "Cam Xu Dao, cô thật sự an tâm sao?
Cam Xu Dao sửng sốt.
"Lúc còn đi học đã muốn học thiết kế, nhưng trong nhà không cho học phí, chỉ có thể đi làm từ sớm để kiếm tiền mua kim loại quý về luyện tập."
"Buồn cười là sau khi đi làm, mẹ thường đòi tiền sinh hoạt phí, mỹ danh nói là cô phải hiếu thuận, báo đáp ơn sinh dưỡng."
"Cố gắng hết sức mới có thể làm trong một công ty nhãn hiệu châu báu nổi tiếng, lại gặp xui xẻo tám đời, bị Thái tử gia ăn chơi trác táng coi trọng."
"Không muốn từ chức, lại không muốn khuất phục, trùng hợp Thái tử gia mặt than đến thị sát, liền chụp ảnh giả, dùng để cáo mượn oai hùm, vứt bỏ tên ăn chơi trác táng dây dưa với mình."
Sở Phất Duy cười nói: "Dù sao Hàn Kỳ có ăn chơi trác táng đến đâu cũng không dám chất vấn Hàn Trí Viễn."
Sắc mặt Cam Xu Dao trắng bệch, run giọng nói: "... Cô đã sớm biết?"
Biết cô ấy lợi dụng ảnh chụp, dọa Hàn Kỳ háo sắc!
Cũng biết cô ấy cố ý đưa Hàn Trí Viễn xuống lầu, dùng thiết bị giấu trong bóng tối để chụp ảnh!
Nếu như hỏi chuyện bất hạnh nhất trong những năm gần đây của Cam Xu Dao là gì, không thể nghi ngờ là lộ diện ở hội nghị, bị Hàn Kỳ theo dõi. Hàn Kỳ là hoa hoa công tử, rất nhanh đã phát động thế công, đi làm tặng hoa, tan tầm chặn người, chỗ nào cũng nhúng tay vào.
Cô ấy không muốn rời khỏi Tiên Ngọc Trai, lại phiền não vì bị Hàn Kỳ quấy rầy, phải lấy ra nhân vật có thực lực mới có thể bỏ đi ý niệm của đối phương. Hàn Trí Viễn là lựa chọn tốt nhất, thân phận cũng đủ uy hϊếp, quan hệ với Hàn Kỳ cũng xa cách.
Cam Xu Dao biết rõ hành động này là sai, nhưng cô ấy bị ép đánh cuộc, đánh cuộc Hàn Kỳ không dám tìm Hàn Trí Viễn để chứng thực.
Vốn dĩ còn tưởng rằng đánh cuộc thắng, chưa từng nghĩ lại bị bại lộ.
Sở Phất Duy có chút hứng thú nói, "Đáng tiếc là, mẹ của công tử bột ghi hận cô, ngay cả thân thích của anh ta cũng nhìn cô không vừa mắt, lúc làm việc gây khó dễ là chuyện thường như cơm bữa, thỉnh thoảng còn bịa đặt trong công việc, đến nay cô còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ."
Cam Xu Dao dường như có điều ngộ ra: "Giả tổng bởi vì ...... mới......"
Sở Phất Duy gật đầu: "Cuộc sống của cô chưa từng an ổn, cô thật sự có thể an tâm thiết kế?"
"Xã hội chính là như vậy, cô có thể nói mình không muốn ăn thịt người, nhưng có thể chạy thoát được vận mệnh sao?"
Giọng điệu của đối phương từ từ, lời nói lại như dùi đâm, hung hăng đâm vào tim.
Sau một hồi yên tĩnh, Cam Xu Dao cười khổ: "Bị ăn thì thế nào? Không phải ai cũng giống như cô, tôi đã quen rồi."
Trong lòng cô ấy đã sớm rõ ràng ở trước mặt người có địa vị cao, thủ đoạn nhỏ là không đáng nhắc tới, nhưng kẻ yếu sẽ làm như vậy, là bởi vì chỉ có thể làm như vậy, nếu không sẽ không còn cách nào khác.
Người bình thường chỉ muốn giữ được một công việc, đều phải bận trước bận sau giống như chú hề buồn cười, khác với người sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Sở Phất Duy nhún vai: "Nhưng bây giờ cô có cơ hội giống như tôi."
Cam Xu Dao im lặng.
Sở Phất Duy thấy đối phương khó hiểu, dứt khoát đứng lên, tiến đến bên tai cô ấy, nhỏ giọng mê hoặc nói: "Nếu thật sự muốn an tâm, chỉ có một con đường, đó chính là bò lên cao hơn so với người khác, cao đến mức không thể bị người ta kéo xuống."
"Cô có thể chán ghét quyền lực, nhưng không nên từ chối quyền lực, nếu không chính là đem phần quyền lực này chắp tay tặng cho người cô chán ghét."
Âm thanh không thể nghe thấy, hơi thở như lông vũ lướt qua làn da bên tai, khiến người ta run rẩy.
Cam Xu Dao phát hiện cô tới gần, mặc dù trên mặt cố gắng trấn định, nhưng cũng không thể không lén thừa nhận mị lực không gì sánh kịp của người trước mắt.
Tất cả những thứ này không liên quan đến giới tính hay tướng mạo, tựa như ma quỷ dùng danh lợi hấp dẫn loài người, chỉ cần tồn tại dục niệm trần thế, rất khó không bị lời thì thầm của cô lay động lòng dạ.
Sở Phất Duy thấy Cam Xu Dao xuất thần, đưa tay vỗ vỗ bả vai đối phương, thấm thía nói: "Suy nghĩ thật kỹ một chút, suy nghĩ cho bản thân mình nhiều một chút."
Cam Xu Dao cụp mắt: "Vì sao lại là tôi?"
Sở Phất Duy nhướng mày.
"Tôi lợi dụng...... " Cam Xu Dao hơi dừng lại, khó hiểu nói, "Tôi cho rằng cô sẽ chán ghét tôi."
Cho dù như thế nào, Sở Phất Duy và Hàn Trí Viễn đều là một đường thẳng, theo lý thuyết không nên có sắc mặt tốt với cô ấy mới đúng.
Đến nay cô ấy vẫn nhớ, ngày thiết kế chụp ảnh, không phải là không nghĩ tới việc ngồi lên xe, tố cáo Hàn Trí Viễn về hành vi của Hàn Kỳ. Nhưng cô ấy còn chưa kịp ngồi xuống mở miệng, chỉ nghe người trong xe nói một tiếng lạnh như băng "Đi xuống", ý nghĩ muốn nhờ người giúp đỡ lập tức không còn.
Quả thật quan hệ của Hàn Trí Viễn và Hàn Kỳ không tốt, nhưng xét đến cùng đều là đàn ông, không nhất định sẽ ra mặt vì nhân viên.
Cô ấy không có cách nào tín nhiệm bọn họ, cuối cùng lựa chọn kế sách cũ.
"Tôi chưa bao giờ chán ghét người dùng tâm kế để sống sót." Sở Phất Duy cười khẽ, "Bởi vì tôi rất rõ ràng, đổi lại là tôi ở vị trí kia, tôi cũng sẽ làm như vậy."