Chương 1

Đảo Bali, mây bay nhạt nhẽo, nước biển xanh thẳm.

Khí hậu trên đảo dễ chịu, phong cảnh bao la hùng vĩ, mỗi năm thu hút vô số cặp vợ chồng tới đây kết hôn, nhưng rất khó có một buổi lễ long trọng hơn hôm nay.

Hiện trường hôn lễ áp dụng thiết kế ngoài trời bán lộ thiên, cành xanh rậm rạp mềm mại phủ lên nóc nhà, ánh mặt trời hòa thuận bị phiến lá cắt nát, chiếu xuống ánh sáng loang lổ. Đèn chùm thủy tinh hoa mỹ rực rỡ treo cao, hòa lẫn với tạo hình sân khấu độc đáo, tự nhiên thú vị lại không mất đi sự cao quý.

Nhân vật chính hôm nay là hai con cưng của trời.

Cô dâu là con gái duy nhất của Hà đổng của tập đoàn Vạn Tinh, Sở Phất Duy. Mẹ cô là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế - Sở Tình.

Thuở nhỏ cô được nghệ thuật hun đúc, lấy thành tích xuất sắc thi đậu vào đại học tài chính Q, những năm gần đây từng bước tiếp xúc với nghiệp vụ dưới trướng Vạn Tinh, hoàn toàn xứng đáng là người kế nhiệm tập đoàn.

Chú rể là trưởng tôn của Hàn đổng của tập đoàn Hằng Viễn, Hàn Trí Viễn. Anh tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, sau khi nhậm chức thì thực hiện hai kế hoạch mua bán và sáp nhập quan trọng, sau đó đạt được lợi nhuận xa xỉ, là đối tượng được Hàn đổng dốc lòng bồi dưỡng.

Hai người là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, trong mắt người ngoài chính là ông trời tác hợp.

Đồng thời, hai hào môn lớn mạnh liên thủ, thời cuộc thay đổi bất ngờ.

Bởi vậy, tân khách tham gia tiệc cưới đều là nhân vật nổi tiếng các giới, không ngại ngàn dặm xa xôi ngồi máy bay tư nhân đến trên đảo, ăn uống linh đình chờ đợi cô dâu chú rể lên sân khấu.

Khi Sở Phất Duy đến hiện trường, đã sớm thay xong áo cưới thuần trắng. Mái tóc của cô được búi lên, đầu đội vương miện kim cương do mẹ thiết kế, chính giữa khảm ngọc xanh sáu mươi triệu, được lụa mỏng mông lung tôn lên sặc sỡ loá mắt, rực rỡ lấp lánh.

Sở Tình nắm tay con gái, cẩn thận quan sát từ trên xuống dưới, nhất thời cảm khái hàng vạn hàng nghìn: "Duy Duy của chúng ta trưởng thành rồi."

"Nếu không phải con và Trí Viễn yêu nhau, hơn nữa Hàn đổng còn tỏ thái độ..." Hà Đống Trác nói, "Nếu không, ba sẽ không đồng ý cho hai đứa kết hôn."

"Ba, tại sao?"

"Loạn."

Giá trị thị trường của Hằng Viễn tốt hơn Vạn Tinh một chút, nhưng cấu trúc bên trong tổ chức vô cùng hỗn loạn.

Tuy rằng Ông cụ Hàn dẫn đầu tỏ thái độ, noi theo Hà Đống Trác và Sở Tình năm đó, tương lai đứa nhỏ sẽ theo họ mẹ, lại vì chuẩn bị tiệc cưới mà vung tiền như rác, có thể nói là bày ra tư thái khiêm tốn, nhưng vẫn không thay đổi được ấn tượng cứng nhắc của Hà Đống Trác đối với nhà họ Hàn.

"Được rồi, chỉ cần hai đứa chúng nó hạnh phúc là tốt rồi." Sở Tình trấn an, "Chúng ta dốc sức làm việc lâu như vậy, không phải hy vọng con bé tự do tự tại, có thể lựa chọn người mình thích sao."

Hà Đống Trác nhìn con gái chăm chú, nói sâu xa: "Con thật sự thích Trí Viễn?"

Hai đứa nhỏ cãi nhau ầm ĩ mà lớn lên, quả thật có nền tảng tình cảm kiên cố, nhưng nhanh chóng dứt khoát quyết định kết hôn, vẫn không khỏi làm cho lòng người sinh nghi ngờ.

Lông mi Sở Phất Duy rung động, cô nhìn chăm chú vào ba mình, ánh mắt híp thành trăng cong, nở rộ nụ cười sáng lạn: "Đương nhiên, ngoại trừ ba mẹ, có thể anh ấy là người hiểu rõ con nhất trên thế giới này."

Hà Đống Trác trầm mặc một lúc lâu, sau đó thở dài một tiếng: "Quên đi, như vậy cũng tốt."

Họa hề phúc chi sở ỷ, Phúc hề họa chi sở phục*.



*Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình rập.



Cha mẹ nhúng tay quá nhiều, không chừng làm hỏng tất cả, chi bằng tin tưởng cô.

Sau khi nói chuyện phiếm, Sở Phất Duy đưa mắt nhìn hai người rời đi, đứng tại chỗ thất thần.

Đương nhiên cô hiểu nỗi khổ tâm của cha mẹ, chỉ là kết hôn với người mình thích, nhất định có thể đạt được hạnh phúc sao?

Bản chất hôn nhân là quan hệ kinh tế, không liên quan đến tình yêu, ít nhiều khiến cho quá phức tạp, không bằng đập vỡ lớp vỏ bọc đường này.

"Chú dì nói cái gì?"

Giọng nam trầm ổn vang lên bên tai.

"Yên tâm, không lộ tẩy." Sở Phất Duy nhướng mày, quay đầu liếc về phía Hàn Trí Viễn, trước tiên xem xét cách ăn mặc của anh, sau đó tùy ý huýt sáo, ra vẻ nói, "Vị hôn phu anh tuấn phú quý của tôi."

Tóc Hàn Trí Viễn được vuốt lên, lộ ra ngũ quan tuấn mỹ, hòa tan khí chất lạnh lùng ngày xưa. Anh mặc âu phục giày da, dáng người thẳng tắp, áo sơ mi dùng khuy măng sét nạm kim cương điểm xuyết, vừa vặn đồng bộ với kiểu dáng áo cưới của cô.

Sở Phất Duy đi lên phía trước tường thuật: "Anh trang điểm?"

Hôm nay, sáng sớm cô đã thay quần áo trang điểm, xách theo áo cưới thật nặng đi lại, một đường bị trang phục nặng nề tra tấn, hiện tại nhìn anh cũng tô son trát phấn, trong lòng mới miễn cưỡng dễ chịu một chút.

Hàn Trí Viễn liếc cô một cái: "Không phải cô cũng vậy sao?"

"Không giống nhau." Sở Phất Duy lắc váy, ghét bỏ nói, "Chúng ta thương lượng một chút đi."

"Thương lượng cái gì?"

"Sau này còn có việc như vậy, anh mặc áo cưới, tôi mặc âu phục." Cô trêu chọc, "Chắc chắn Hàn tổng mặc áo cưới sẽ đẹp hơn."

"……"