Kiều Tâm Vũ nhớ lại năm năm trước khi cô bước chân đến thành phố St. Louis ở tiểu bang Missouri của Mỹ thì gặp rất nhiều khó khăn, bất đồng về ngôn ngữ càng khiến cho cô chật vật hơn nữa, lúc đó Lee Trần là người đã giúp đỡ cô rất nhiều anh ta kiên nhẫn dạy cho cô tiếng anh, dạy võ để cô tự vệ, chẳng những vậy còn dạy cô cách bắn súng sử dụng các loại vũ khí để tự vệ nữa.
Kiều Tâm Vũ luôn xem Lee Trần là một người anh, là một thiên sứ mà ông trời cử đến để cứu vớt cuộc đời cô, tuy đi theo Lee Trần là dấn thân vào hắc bang nhưng mà cô không hối hận, hắc bang mà có tình người vẫn hơn là những kẻ tung hô mình là chính đạo nhưng sống thua cả một con chó.
Kiều Tâm Vũ thầm nghĩ [Chờ sau khi tôi giải quyết xong mọi chuyện sẽ quay lại tìm anh Lee à.]
Buổi tối hôm đó, Kiều Tâm Vũ lên máy bay trở về Nam Giang, xa quê hương cũng năm năm rồi cô nhớ những đứa trẻ ở cô nhi viện Huyền Phương, nhớ sơ Maria, Tiểu Lê và cả ông nội nữa.
Kiều Tâm Vũ tự dặn lòng sau khi về đến Nam Giang cô sẽ sắp xếp thời gian đi thăm Kiều Trí Tề trước bởi vì cô biết ông là người duy nhất ở Kiều gia thật sự quan tâm yêu thương cô.
Tịch Kỳ Phong vừa mới ngủ dậy thì Hắc Long đã đẩy cửa xông vào phòng của anh rồi “Lão đại, lão đại ơi em có tin tốt cho anh đây.”
Tịch Kỳ Phong vẫn còn ngáy ngủ chưa tỉnh hẳn nên có chút cáu “Chuyện gì để nói sau không được à, anh còn muốn ngủ thêm chút nữa.”
“Elen trở về Nam Giang rồi.”
Đầu óc của Tịch Kỳ Phong vẫn còn mụ mị khẽ nâng mí mắt lên nhìn Hắc Long rồi hỏi “Elen là ai chứ?”
Hắc Long đưa tay đỡ trán “U là trời, Elen là cô bạn gái của Tịch Thiếu Kiệt đó ạ.”
Tịch Kỳ Phong lúc này mới tỉnh táo hắn ra “Cô ta về Nam Giang sao?”
Hắc Long gật đầu “Dạ đúng ạ, em theo lệnh anh theo dõi Tịch Thiếu Kiệt ở sân bay xem khi nào hắn về nước thì vô tình nhìn thấy cô gái đó đi vào khu vực làm thủ tục để lên chuyến bay đi Nam Giang ạ.”
Tịch Kỳ Phong nghe vậy liền cảm thấy thích thú vô cùng “Ha ha ha, tưởng cô ta trốn đi đâu hóa ra là về Nam Giang, đúng là thiên đường có cửa không muốn đi địa ngục không lối lại cứ đâm đầu vào, cô ta đến địa bàn của tôi rồi thì tôi còn sợ là không báo thù được thù hay sao. Elen cô chờ đó!”
Hắc Long nói tiếp “Còn nữa em điều tra được là chiều nay Tịch Thiếu Kiệt cũng sẽ trở về Nam Giang.”
Tịch Kỳ Phong gật đầu “Cậu đã book vé để chúng ta trở về cùng chuyến bay với Tịch Thiếu Kiệt luôn chưa hả?”
“Dạ anh yên tâm em đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi ạ.”
Kiều Tâm Vũ đáp chuyến bay tại Nam Giang lúc 08 giờ sáng, cô đi khỏi sân bay vẫy tay gọi một chiếc taxi để đi đến khách sạn, tạm thời cô sẽ ở lại Nam Giang vài ngày trước tiên thăm Kiều Trí Tề rồi mới trở về Thu Phong Cổ Trấn.
Trên đường taxi chạy đến khách sạn Ruby thì Kiều Tâm Vũ nhìn thấy có khá nhiều hình ảnh poster của Kiều Nguyệt Dung được ở những nơi công cộng như tuyên truyền quảng bá hình ảnh của cô ta vậy.
Kiều Tâm Vũ lên tiếng hỏi tài xế taxi “Anh ơi, cho em hỏi một chút em thấy hình ảnh của cô gái kia dán đầy đường là sao vậy ạ?”
Tài xế taxi liền đáp “Cô không biết sao cô gái đó là Kiều Nguyệt Dung đang là một sao nữ mới lên của showbiz rất là nổi tiếng.”
“Ô cô ta là minh tinh màn bạc sao?”
Tài xế kia liền lắc đầu “Chưa đến nỗi đó, nghe nói Kiều gia bỏ tiền đầu tư phim để cô ta đóng chính chủ yếu là chiếu mạng nhưng mà bây giờ được nhiều ngườu yêu thích lắm nên được công ty giải trí Huy Hoàng PR hình ảnh khắp nơi.”
Kiều Tâm Vũ gật gật đầu “Chắc là cô ta giỏi lắm hả? Chắc cũng xuất thân từ các trường đại học đào tạo diễn xuất hàng đầu cả nước ha?”
“Làm gì có chứ, vụ việc cô ta thi trượt học viện hí kịch trung ương năm đó lâu lâu vẫn bị antifan đào lên hoài đó thôi nhưng mà Kiều gia có quyền thế lại có tiền nên thuê một lực lượng thủy quân hùng hậu để tẩy trắng cho cô ta hoài.”
Kiều Tâm Vũ nhìn hình ảnh của Kiều Nguyệt Dung nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn trên tấm poster thì ánh mắt liền lóe lên một tia lửa thù hận thầm nghĩ [Kiều Nguyệt Dung tao trở về rồi đây, cuộc chiến của tao và mày có lẽ sắp sửa bắt đầu được rồi, hãy cứ cười khi còn có thể bởi vì những ngày tháng tiếp theo tao sẽ khiến mày khóc không ra nước mắt nữa đó.]
Xe taxi dừng lại trước khách sạn Ruby, Kiều Tâm Vũ xuống xe trả tiền cho anh tài xế rồi kéo vali đi vào trong.
Tại sao ở Nam Giang có nhiều khách sạn không thuê lại chọn cái khách sạn mà cuộc đời mình bị hủy hoại năm xưa?
Là bởi vì Kiều Tâm Vũ muốn bản thân phải đối mặt với tất cả, phải rủ bỏ được hình ảnh của quá khứ trong lòng thì mới có thể tiến bước đến tương lai.
Kiều Tâm Vũ check in xong thì đi vào thang máy lên căn phòng 309, cô đẩy cửa bước vào không gian bên trong vẫn rộng lớn như thế chỉ có đều cấu trúc và tông màu đã được thay đổi, từ một căn phòng bình thường được tu sửa lại thành hình dáng của một hang núi nhìn rất độc đáo.
Kiều Tâm Vũ nhìn quanh chỉ cảm thán một câu “Cái gì rồi cũng sẽ thay đổi không ai đấu lại được sức mạnh của thời gian.”
Buổi chiều cùng ngày, chuyến bay mà Tịch Kỳ Phong và Tịch Thiếu Kiệt ngồi để trở về Nam Giang cũng đáp tại sân bay.
Tịch Kỳ Phong đi sau lưng của Tịch Thiếu Kiệt cùng với Hắc Long và Bạch Long, khi ra ngoài thì Tịch Kỳ Phong thấy ba mình là Tịch Minh và mẹ của Tịch Thiếu Kiệt là Dung Ngọc Nhi đang đứng chờ hắn.
Tịch Kỳ Phong nhìn cảnh ba người họ đoàn tụ mà trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng, anh hận ba mình đến tận xương tủy vì ông ấy chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người cha đối với anh cả.
Lúc Tịch Kỳ Phong đi lướt qua Tịch Minh thì ông ta đột nhiên có một cảm giác thân thuộc đến lạ rồi ngoái đầu nhìn theo bóng lưng của anh, trong đầu Tịch Minh thầm nghĩ [Chàng trai kia là con cái nhà ai mà điển trai quá, mình còn cảm thấy gương mặt của cậu ấy giống mình ba phần thời còn trẻ nữa.]
Dung Ngọc Nhi thấy Tịch Minh đột nhiên đứng nhìn ngẩn ngơ về phía xa thì liền đυ.ng khuỷu tay của ông rồi hỏi “Anh làm sao vậy hả?”
Tịch Minh hơi giật mình rồi đáp “Không có gì hết, thôi chúng ta về nhà đi.”
Tịch Kỳ Phong, Hắc Long và Bạch Long đi ra khỏi sân bay thì thấy thì một anh chàng mặc quần bò màu đen và áo thun trắng đang đứng tựa người vào đầu chiếc Huracan LP 610-4 tông màu trắng ở phần đầu xe và chuyển sang màu đen nhám ở đuôi xe, đi kèm những đường kẻ màu đen nhám tạo điểm nhấn vô cùng ấn tượng.
Hắc Long vừa nhìn thấy chàng trai kia đã nhíu mày đi tới huýt vào vai chàng trai một cái “Anh đã nói rồi mà sao mày không thay đổi gì hết vậy hả Ảnh Long? Suốt ngày chơi game miết thì đến bao giờ mới đổi đời được.”
Ảnh Long đang combat trong game nên dùng vai hất tay Hắc Long ra “Tại mấy anh lâu lắc quá, em chờ mãi thấy chán mới vào làm một ván liên quân thôi chứ bộ, những người không chơi game không hiểu biết đam mê của game thủ thì đừng có lên tiếng bình luận người khác em không thích đâu.”
Hắc Long tính combat Ảnh Long tại chỗ vì cái tội trả treo luôn nhưng bị Tịch Kỳ Phong ngăn lại “Thôi được rồi, Hắc Long lái xe đi để thằng nhóc nó chơi một chút cũng chẳng sao cả.”
“Victory” điện thoại của Ảnh Long vang lên.
Ảnh Long đã kết thúc ván game nên cất điện thoại vào túi quần, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Tịch Kỳ Phong “Chỉ có anh Phong là hiểu em nhất thôi à, lên xe đi em đưa mọi người về nhà lão phu nhân đang chờ cơm các anh đó.”
Lúc lên xe thì Tịch Kỳ Phong lên tiếng hỏi “Lúc anh đi vắng ở nhà có xảy ra chuyện gì không hả? Còn công ty nữa.”
Ảnh Long là người duy nhất trong tam long chịu ăn học đến nơi đến chốn nên hiện là Phó Chủ tịch tập đoàn Kình Long hỗ trợ cho Tịch Kỳ Phong rất nhiều.
“Dạ cũng bình thường, về phía công ty thì chúng ta đang lên kế hoạch đấu thầu dự an Sunflower với Tịch Thị, em đã cho người chuẩn bị cẩn thận đâu vào đó và đích thân giám sát dự án này rồi nên anh cứ yên tâm ạ.”
Tịch Kỳ Phong gật đầu “Em làm việc thì anh yên tâm rồi.”
Ảnh Long lại lên tiếng nói tiếp “À còn nữa, chuyện anh gọi về bảo em cho người điều tra một cô gái tên là Elen đáp chuyến lúc 08 giờ sáng nay tại Nam Giang em đã điều tra được chỗ ở của cô ấy rồi.”
Hắc Long trợn mắt “Với chút thông tin ít ỏi đó mà làm việc nhanh dữ chèn.”
Ảnh Long nhướng mày tự tin lên tiếng đáp “Trời em là ai chứ? Mấy chuyện điều tra thông tin này đối với em như trở lòng bàn tay á, anh quên em là hacker chuyện nghiệp rồi à, em hack luôn hệ thống sân bay để lấy thông tin nè.”
Bạch Long đang uống nước suýt chút nữa là sặc cmnr “Á đù có cần làm tới vậy luôn không em trai.”
“Cái gì nhanh thì mình làm thôi.”
Tịch Kỳ Phong lại rất thích cách làm việc của Ảnh Long, hắn tuy nhỏ tuổi nhất trong tam long nhưng lại là đứa nhạy bén nhanh nhẹn “Bây giờ cô gái đó đang ở đâu hả?”
“Dạ khách sạn Ruby ạ.”
Tịch Kỳ Phong gật đầu “Được rồi khoan đánh rắn động cỏ, cứ để cô ta ở khách sạn đó đi, em cứ tiếp tục cho người theo dõi giúp anh.”
“Dạ anh.”
Ảnh Long hiếu kỳ lên tiếng hỏi “Mà sao đột nhiên anh lại bảo em điều tra cô gái đó vậy hả?”
Hắc Long liền cười hắc hắc lên tiếng “Tại vì cô gái đó dám tác động vật lý anh Phong của em đó Ảnh Long à ha ha ha.”
Ảnh Long trợn mắt lên “Cái gì cơ? Cô ta dám ra tay với anh Phong luôn, sao trâu bò quá vậy?”
Tịch Kỳ Phong hừ nhẹ “Anh sẽ trả thù nguội sau nhất định không bỏ qua cái tát đó của cô ta đâu.”