Chương 16

Kiều Nguyệt Dung nhìn Kiều Tâm Vũ bằng ánh mắt hung ác đến cực điểm “Mày nên chết đi từ lâu rồi không nên xuất hiện ở đây để tranh giành với tao, nếu có trách thì mày tự trách bản thân mày đi Kiều Tâm Vũ.”

Kiều Nguyệt Dung đưa tay lên bóp miệng của Kiều Tâm Vũ rồi lên tiếng nói với Tôn Di “Còn đứng ở đó làm gì mau đổ thuốc vào miệng nó nhanh đi.”

Tôn Di liền bước đến đưa cái chén thuốc màu đen đến bên miệng của Kiều Tâm Vũ ép cô uống, Kiều Tâm Vũ sống chết cắn chặt răng không hé miệng ra, Kiều Nguyệt Dung tức giận tát vào mặt của cô mấy bạt tay khiến mặt cô nóng ran lên cảm giác đau đớn truyền đến.

Tôn Di dùng cái muỗng nạy miệng của Kiều Tâm Vũ ra rồi đổ hết chén thuốc vào miệng của cô “Uống hết chén thuốc này thì xem như mày đã báo ân cho lão gia và phu nhân rồi đó Kiều Tâm Vũ à.”

Má Lý đột nhiên trở về bên nhà thờ tổ của Kiều gia khiến cho Kiều Trí Tề khá ngạc nhiên “Bà trở về đây để làm gì? Tâm Vũ thế nào rồi?”

Má Lý ngẩn người ra “Chẳng phải lão gia cho người gọi tôi về lấy nhân sâm để bồi bổ cho Tâm Vũ tiểu thư sao?”

Kiều Trí Tề khẽ lắc đầu “Không có, tôi để bà bên đó là có dụng ý để bà chăm sóc bảo vệ Tâm Vũ mà, nếu muốn đưa đồ đến tôi sẽ sai người đến đưa đâu cần phải gọi bà trở về đây.”

Má Lý như hiểu ra điều gì đó liền kêu lên “Thôi chết, có lẽ là trúng kế của quản gia Tôn bên đó rồi, tôi phải trở về bên đó ngay đây.”

Sau khi ép Kiều Tâm Vũ uống hết chén thuốc phá thai thì Kiều Nguyệt Dung buông tay ra rồi đứng dậy, cô ta dùng lực thật mạnh đá vào bụng của Kiều Tâm Vũ mấy cái rồi độc ác lên tiếng “Hôm nay bằng mọi giá cái thai trong bụng mày phải biến mất.”

Bụng của Kiều Tâm Vũ truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội, quặn từng khúc ruột thấm vào tận xương tủy, khiến cô nằm cong người lại hai tay ôm lấy bụng, sắc mặt của cô trắng bệch, cô cảm giác máu đang chảy ra giữa hai chân mình.

Kiều Tâm Vũ thở dốc, bộ dáng khổ sở lúc này mặt cô đã tái méc không còn cắt máu nào nữa hết, giọng cô lí nhí vang lên “Không…con của tôi.”

Máu chảy xuống chân của Kiều Tâm Vũ ngày càng nhiều rồi đọng một vũng lớn trên sàn nhà, cái đầm cô mặc trên người loang lỗ vết máu trong rất đáng sợ.

Tôn Di nghe tiếng chuông cửa vang lên liên tục thì biết là má Lý đã quay trở về rồi nhưng lúc này mọi chuyện đã xong cái thai trong bụng của Kiều Tâm Vũ đã bị sảy rồi dù là hoa đà tái thế cũng không thể giữ lại được nữa.

Tôn Di ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nguyệt Dung rồi lên tiếng “Có lẽ má Lý đã trở về rồi.”

Kiều Nguyệt Dung gật đầu “Cứ theo kế hoạch của tôi mà làm.”

Tôn Di liền đi xuống mở cửa cho má Lý với vẻ mặt hoảng hốt rồi lên tiếng “Má Lý à, Tâm Vũ tiểu thư vừa mới té ngã tình trạng xấu lắm.”

Má Lý vội vàng chạy lên phòng của Kiều Tâm Vũ thì nhìn thấy cô đang nằm thôi thóp trong vũng máu khiến bà giật mình.



“Tâm Vũ tiểu thư cô bị làm sao vậy nè?”

Kiều Tâm Vũ dùng hơi sức cuối cùng lên tiếng nói với má Lý “Cứu…cứu…con của con…”

Kiều Tâm Vũ chỉ nói được một câu duy nhất rồi bất tỉnh, má Lý rối lên “Đã gọi cấp cứu chưa hả?”

Kiều Nguyệt Dung liền nhanh miệng đáp “Dạ rồi, chị Tâm Vũ vừa té ngã là con đã gọi cấp cứu rồi mà nãy giờ vẫn chưa tới.”

Vừa lúc đó tiếng xe cấp cứu vang lên, Tôn Di giả vờ nhanh chóng đưa họ lên phòng của Kiều Tâm Vũ, cô được các y bác sĩ đặt lên cán cứu thương rồi khiêng ra xe cấp cứu, trên đường trở về bệnh viện thì được các bác sĩ liên tục theo dõi.

Má Lý cũng vội leo lên xe cấp cứu đi cùng Kiều Tâm Vũ đến bệnh viện đồng thời gọi điện báo cho Kiều Trí Tề biết tin dữ.

Kiều Nguyệt Dung và Tôn Di cũng lặng lẽ lái xe đi theo phía sau để xem kịch hay mà bọn họ đã giàn xếp trước.

Lúc xe cấp cứu chạy đến bệnh viện, các y tác kéo chiếc băng ca mà Kiều Tâm Vũ đang nằm xuống thì đột nhiên có rất nhiều phóng viên xuất hiện ùa đến chụp ảnh Kiều Tâm Vũ nhưng bị các bác sĩ cản lại nên không chụp được rõ nét.

Kiều Trí Tề cũng nhanh chóng đến bệnh viện sớm nhất có thể và phân phó bên bệnh viện bằng mọi giá phải cứu sống cho bằng được Kiều Tâm Vũ.

Trong lúc Kiều Tâm Vũ đang nằm trong phòng cấp cứu để giành giật sự sống với tử thần thì bên ngoài các tòa soạn báo đưa nhau giật tít về con gái nuôi của một gia đình thượng lưu bị sảy thai dấy lên một luồng dư luận trong người dân ở Nam Giang.

Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đang cho tu sửa biệt thự ở ngoại ô thấy các trang mạng xã hội đưa nhau đưa hình ảnh của một cô gái bị sảy thai tình trạng nguy cấp tuy là không chụp rõ mặt nhưng các tít đều hướng về con gái của gia đình thương lưu thì cảm thấy bóng gió đang ám chỉ nhà mình thế là liền vội vàng quay trở về nội thành.

Kiều Nguyệt Dung nhìn thấy mọi chuyện đang diễn ra đúng theo kế hoạch mà cô ta suy nghĩ thì cảm giác mình là người chiến thắng nên vô cùng đắc ý.

Lướt tin thấy những bài báo viết về tiểu thư của gia đình thượng lưu ăn chơi sa đọa, chưa kết hôn đã mang thai khiến cho Kiều Nguyệt Dung cười thích thú, tuy là báo chí không đề cập là tiểu thư nhà nào nhưng mà cô ta biết Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh sẽ tự chột dạ mà thôi.

Sau mấy giờ đồng hồ các bác sĩ làm việc cực lực trong phòng cấp cứu thì cũng giữ lại được cái mạng nhỏ của Kiều Tâm Vũ, lúc y tá đẩy cô ra khỏi phòng cấp cứu thì Kiều Trí Tề rất là đau lòng khi nhìn thấy cháu gái mình trở nên tiều tụy, vẻ mặt trắng bệch xanh xao đến nỗi có thể nhìn thấy rõ những đường tơ máu trên mặt cô.

Viện trưởng đích thân thực hiện ca phẫu thuật của Kiều Tâm Vũ, ông đi ra sau cùng, ông bước đến trước mặt của Kiều Trí Tề rồi lên tiếng “Tình trạng của con bé vừa rồi khá nguy hiểm chỉ cần đến bệnh viện trễ khoảng năm phút nữa thôi là sẽ tử vong không thể cứu được nữa rồi.”

Kiều Trí Tề gật đầu tỏ vẻ cảm kích lên tiếng “Cảm ơn viện trưởng Lưu đã tận tình cứu chữa cho cháu gái của tôi.”



“Chúng ta là chỗ quen biết anh đừng nói như vậy, hiện tại con bé đã qua con nguy hiểm rồi nhưng cần phải tịnh dưỡng một thời gian mới được.”

Kiều Trí Tề gật đầu “Tôi sẽ cho người chăm sóc con bé cẩn thận.”

Lúc Kiều Tâm Vũ tỉnh lại thì nhìn thấy má Lý đang ngồi bên cạnh, cô lo lắng lên tiếng hỏi “Má Lý…con của con…con của con thế nào rồi.”

Má Lý ứa nước mắt “Tâm Vũ tiểu thư đứa bé mất rồi, giữ lại được mạng của cô xem như đã là kỳ tích rồi.”

Mắt của Kiều Tâm Vũ đỏ hoe lên giọng cô nghẹn ngào vang lên từng chữ “Là bọn họ…là bọn họ hại chết con của con…hu hu hu…tại sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy…nó chỉ là đứa trẻ vô tội thôi mà…hu hu hu.”

Má Lý ôm chầm lấy Kiều Tâm Vũ lên tiếng an ủi cô “Tâm Vũ tiểu thư cô đừng như vậy mà…người ta nói một lần sảy bằng ba lần sinh cô vừa mới sảy thai xong cô xúc động như thế không tốt đâu…cô bình tĩnh lại đi mà.”

Kiều Tâm Vũ gào lên đau đớn “Là bọn họ…bọn họ là kẻ sát nhân…hu hu hu.”

Kiều Tâm Vũ đau thấu tận tân can cô cảm giác từng tác da thịt trên người mình như bị ai đó cầm dao cắt xuống khi mất đi đứa con chính là máu thịt của mình, cô khóc đến ngất lên ngất xuống đau đớn đến tột cùng.

Bên ngoài phòng bệnh truyền đến một loạt tiếng bước chân, Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh bước đến trước mặt của Kiều Trí Tề đang ngồi bên ngoài cửa phòng bệnh của Kiều Tâm Vũ với tâm trạng nặng nề.

Kiều Trạch Khương lên tiếng trước “Ba có biết chuyện báo chí đã đưa đầy tin về chuyện Tâm Vũ mang thai rồi không hả? Mặt mũi của chúng ta còn biết để ở đâu đây?!”

Triệu Lệ Quỳnh cũng tỏ vẻ đồng tình nhăn nhó mặt mày lên tiếng “Nó đúng là nghiệt chủng mà từ lúc nhận nó về Kiều gia thì vợ chồng của con không có ngày nào yên ổn hết.”

Kiều Trạch Khương nói thêm vào “Vừa thấy bên mạng xã hội rầm rộ đưa tin là con lập tức trở về đây ngay đó, ba à chúng ta phải làm sao để bảo vệ danh dự của Kiều gia đây hả? Còn nữa chuyện đính chính lại thông tin Tâm Vũ mới là đại tiểu thư của Kiều gia con thấy không cần thiết nữa đâu, lần này ba có nói gì con cũng không nghe theo nữa đâu.”

Kiều Trí Tề nghe Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh kẻ tung người hứng thì điên tiết lên, ông giận dữ đến độ gân xanh nổi đầy trên trán, sắc mặt đỏ bừng lên, ông nghiêm giọng quát “Nói đủ chưa hả?”

Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh đang huyên thuyên cái miệng thì bị Kiều Trí Tề đột ngột quát lớn nên cả hai người giật mình không dám ho he gì nữa.

Kiều Trí Tề đứng dậy chỉ tay vào mặt của Kiều Trạch Khương và Triệu Lệ Quỳnh rồi nghiêm giọng trách mắng “Các người từ xa chạy về không phải là vì lo cho tính mạng của Tâm Vũ mà là vì sốt sắn chuyện mất danh dự hay sao hả? Cái danh dự hảo đó tôi không sợ mất thì thôi mất người sợ mất cái gì chứ hả?”

Kiều Trạch Khương liền lên tiếng biện minh “Dù sao ba cũng là Thượng tướng về hưu, gia tộc ta xưa nay là gia tộc danh giá trong quân đội, sau này dù không phục vụ trong quân đội nữa vẫn là gia đình thuộc giới thượng lưu, bây giờ Tâm Vũ nó gây họa lớn như thế con chính là sợ nó bôi nhọ danh dự của ba mới sốt sắn như thế mà.”

Kiều Trí Tề cau mày “Bản thân tôi cảm thấy mấy người chỉ là dựa vào cái danh Thượng tướng của tôi tư lợi cá nhân thì có, chuyện con gái sảy thai thì có gì to tát đâu mà cứ phải làm quá lên, đáng lý ra lúc này hai người phải quan tâm đến tình trạng sức khỏe của Tâm Vũ chứ không phải đứng ở đây lo giữ gìn cái thể diện ảo đó.”