Chương 5:

Editor: Bông Béo

Beta: Heo cute

Lâm Dật ung dung bước vào thang máy dành riêng cho giám đốc. Guơng mặt anh giống như pho tượng cổ Hy Lạp, không có bất cứ biểu cảm gì, nhưng lại toả ra một sự lạnh lẽo chết người. Trợ lý Alan ở bên cạnh không ngừng báo cáo lịch trình hôm nay của anh, anh đều ghi nhớ trong lòng.

“Chuyện thông báo tuyển dụng nhà thiết kế đến đâu rồi?” Ai cũng đều biết những nhà thiết kế là linh hồn tập đoàn Điền Lâm. Nhà thiết kế Mina rời đi tạo nên một sự đả kích lớn đối với Điền Lâm. Không ai hiểu nỗi tại sao Lâm Dật lại dễ dàng để Mina rời đi như vậy.

“Hôm nay là ngày tuyển dụng cuối cùng. Hết hôm nay phòng nhân sự sẽ đưa tư liệu đến cho anh.”

Trợ lý Alan nghiêm túc mà trả lời, không hề qua loa lấy lệ, cũng không hề có ý đùa dỡn.

“Không cần, cậu bảo bọn họ lập tức đem tài liệu đưa đến văn phòng của tôi. Tôi muốn xem trước.”

“Tôi biết rồi. À, những người xin việc hôm nay hình như vẫn còn đang phỏng vấn ở dưới kia. Anh có muốn xem qua một chút không?”

Nhận ra anh rất coi trọng chuyện này, trợ lí Alan mới hỏi thử.

Lâm Dật suy nghĩ vài giây, đang định muốn trả lời là được. Bỗng nhiên, di động trong túi reo lên. Nhìn thấy một chuỗi dãy số lạ, anh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bấm nghe.

“Là chú Lâm hả?” Điền Bảo Bảo ngồi trên sô pha, một tay cầm ống nghe của điện thoại, một tay thì lướt lướt chơi ipad.

“Nhóc là…?” Nghe được giọng nói của một đứa bé, Lâm Dật hơi hoang mang.

Nghe Lâm Dật hỏi như vậy, Điền Bảo Bảo liền phẫn nộ. Cậu vội vàng ngồi dậy, bất chấp cả trò chơi đang đến lúc cao trào. Cậu nhóc cảm thấy mình bị đả kích, chính xác mà nói là bị sỉ nhục. Bao nhiêu năm nay, chưa có một ai dám coi nhẹ mình. Dù gì thì hai người họ cũng đã từng gặp nhau một lần, thế mà lại không nhớ giọng mình! Trí nhớ của ông chú này có vấn đề hả trời!?!?

Điền Bảo Bảo chửi thầm trong bụng một chuỗi dài, rồi buồn buồn mà nói “Chú à. Con là Điền Bảo Bảo, chúng ta gặp nhau ở sân bay……”

“Thì ra là nhóc à. Xin lỗi nhóc nhé, chú quên mất. Tìm chú có việc gì hả?” Nghe Điền Bảo Bảo nhắc qua, Lâm Dật mới nhớ ra cái ngày gặp thằng nhóc này ở sân bay. Không ngờ đứa bé kia lại lại nhớ rõ mình như vậy.

Chẳng hiểu sao, trong lòng anh cực kì vui vẻ. Tâm trạng anh giống như được mặt trời chiếu sáng, ấm áp vô cùng. Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên tạo nên một nụ cười nhẹ.

Trợ lý Alan ở một bên nhìn thấy vẻ mặt đó của anh mà hoảng hồn. Anh ta đẩy đẩy cái kính trên mặt, cứ ngỡ là mắt mình có vấn đề. Theo Lâm Dật nhiều năm như vậy mà anh ta chưa bao giờ được chứng kiến được thái độ vừa rồi.

Nếu không phải anh biết rõ Lâm Dật chưa lập gia đình thì chắc chắn Alan sẽ nghĩ rằng, ở đầu dây bên kia là con trai của anh. Một người tự phụ, cao ngạo như Lâm Dật thế mà lại mở miệng nói ra từ “Xin lỗi” sao? Trợ lý Alan đỡ đỡ trán, hiện giờ anh hoang mang vô cùng.

“Con… ” Điền Bảo Bảo mới biết được Điền Kỳ Kỳ đi phỏng vấn xin việc ở tập đoàn Điền Lâm. Vừa hay, cậu nhóc lại thấy cái danh thϊếp mà Lâm Dật để lại có viết anh là tổng giám đốc Tập đoàn Điền Lâm.

Cậu muốn nhờ anh chiếu cố cho mẹ mình một chút, nhưng mà lời nói đến bên miệng thì Bảo Bảo liền đổi ý “Mẹ con đi làm rồi không có ở nhà, con thì mới về nước chưa được bao lâu. Ở nhà hoài chán quá! Chú có biết ở đây có nơi nào thú vị không ạ?”

Ham chơi là bản tính của tất cả những đứa trẻ. Cho dù Điền Bảo Bảo có là thiên tài, IQ cao hay là được lọt vào câu lạc bộ thiên tài của thế giới đi chăng nữa, cậu nhóc vẫn giữ nguyên cái tính nết trẻ con của mình.

“Chẳng lẽ nhóc đi chơi một mình sao? Không được đâu!” Lâm Dật không nghĩ ngợi gì đã từ chối đề nghị của Điền Bảo Bảo.

“Nhóc còn nhỏ, nếu xảy ra chuyện gì ở Ninh Thành thì nguy hiểm lắm! Ngoan đi, nhóc ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ về, lúc đó thì mới được đi chơi!” Lâm Dật chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày mình lại đi dạy bảo một đứa nhóc như thế này.

Trợ lý Alan gần như khϊếp sợ. Đứa trẻ này là ai mà có thể làm cho một một người lạnh lẽo vô tình như Lâm Dật trở nên ôn hoà như vậy chứ? Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Mẹ con đi xin việc rồi. Mấy hôm nay mẹ con đều đi tìm việc, chả có thời gian chơi với con gì cả. Con chán chết mất chú à. Chú nói cho con biết đi, không là con sẽ tự ra ngoài tìm…”

Điền Bảo Bảo bĩu môi, nghe thì có vẻ như đang làm nũng nhưng thực ra lại đang uy hϊếp Lâm Dật.

Lâm Dật không còn cách nào khác “Được rồi, được rồi. Nhóc nói cho chú biết nhóc đang ở đâu, để chú đưa nhóc ra ngoài chơi một lát. Nhưng chỉ một lát thôi đấy!” Lâm Nhật nhấn mạnh.

“Cám ơn chú. Con yêu chú chết mất!!!” Điền Bảo Bảo sung sướиɠ huơ chân múa tay.

Hình như cũng cảm nhận được Điền Bảo Bảo ở đấy đang rất vui, tâm tình của lâm Dật cũng trở nên thoải mái. Tắt điện thoại, thang máy cũng vừa mở ra, Lâm Dật trực tiếp nhấn nút xuống lầu một “Lâm tổng, anh vừa nhận được một lời mời ở phía bên kia.”

“Tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, hai tiếng sau sẽ về.”

Vì một đứa trẻ mà bỏ việc sao? Thế giới này loạn rồi hả trời? Người trợ lý nhìn Lâm Dật bước nhanh ra ngoài, cả người như đông cứng trong thang máy.

_________

Lâm Dật vô cùng hối hận vì lần này đã bị Điền Bảo Bảo lừa. Cái thằng nhóc này nói là đi chơi thế mà lại dẫn mình đi chợ. Anh không hiểu đứa nhóc này nghĩ cái gì nữa! Cứ nghĩ rằng nó sẽ đòi anh chở đi ăn KFC hay là đi công viên, ai ngờ lại….. Đúng là mấy đứa nhóc thiên tài thì không giống những người

thường.

“Chú à, chú không thích con hả?” Bảo Bảo nhìn Lâm Dật mặc một bộ âu phục đen rất khí chất, thế nhưng hai tay lại cầm theo rất nhiều túi đồ ăn mà nhóc đã mua. Trông mắc cười không tả nổi!

Lâm Dật tuy tức giận trong lòng nhưng không có nói ra. “Sao nhóc lại nghĩ như vậy? Nếu không thích nhóc thì chú sẽ chẳng dẫn nhóc tới đây đâu!” Anh có cảm giác đứa nhóc này còn khó hiểu hơn phụ nữ gấp trăm nghìn lần. Ít nhất đối với phụ nữ anh chỉ cần đưa ra chi phiếu một dãy số thì có thể giải quyết vấn đề được rồi. Nhưng đứa nhóc thì lại khác hoàn toàn.

“Tại sao nhóc lại muốn tới đây? ” Lâm Dật tò mò. Nó chỉ là một thằng nhóc bảy tuổi mà lại có sở thích của mấy bà nội trợ ư? Cặp mắt thâm trầm kia mang theo sự cuốn hút lạ thường.

Hai người họ cứ dạo quanh trong chợ và trở thành tiêu điểm của mọi người, mà Điền Bảo Bảo thì không hề hay biết.

“Con đi chợ mua đồ ăn, tí nữa về nấu rồi chờ mẹ về ăn chung.”

Lâm Dật mờ mịt đầu óc. Chỉ mới là trẻ con mà phải nấu cơm cho mẹ?

“Chú đừng có hiểu lầm. Những việc này con đều làm được đấy. Mẹ con bảo, con gái phải nuôi trong nhung lụa sung sướиɠ, con trai phải nuôi trong hoàn cảnh khó khăn. Mẹ muốn rèn luyện con từ bé để trở thành đàn ông tốt thế kỉ 21!”

Lâm Dật thấy hơi bất công, người mẹ nào mà có thể bắt một đứa trẻ bảy tuổi làm việc như vậy? Thế thì không khác thì ngược đãi trẻ em cả!

“À mà ba nhóc đâu?” Trước giờ chỉ nghe cậu nhóc nhắc đến mẹ mình, anh liền hỏi thử.

Điền Bảo Bảo dừng chân, chần chừ một chút rồi mới lắc đầu “Con không có daddy.”

Cậu nhóc nói mà không quay đầu lại. Chẳng ai biết rằng Điền Bảo Bảo rất để ý việc mình không có ba, chỉ là cậu sợ mẹ buồn nên không biểu hiện ra bên ngoài.

“Là thế à?” Lâm Dật áy náy vì nghĩ mình đã đυ.ng chạm đến nỗi đau của Điền Bảo Bảo

“Xin lỗi nhóc nhé, chú không cố ý.”

Bây giờ anh mới chợt hiểu ra rằng, tại sao thằng nhóc lại trưởng thành sớm như vậy. Không nhận được tình thương của cha, thế nhưng Điền Bảo Bảo vẫn rất kiên cường. Chứng tỏ rằng mẹ của nó nuôi con rất tốt, yêu thương con mình gấp hai, ba lần so với những bà mẹ khác.

“Không biết không có tội. Không trách chú được.” Điền Bảo Bảo chỉ hơi rầu rĩ một chút, rồi khôi phục lại hình thái ban đầu.

“Mẹ con thích ăn sườn xào chua ngọt lắm. Chúng ta mua thêm sườn nữa rồi về.” Điền Bảo Bảo tròn tròn đôi mắt nói. Mặc dù thời gian của Lâm Dật không còn nhiều nhưng anh vẫn không thể từ chối cậu nhóc này được. Không hiểu sao anh lại rất yêu thích Điền Bảo Bảo.

“Ôi trời, anh chàng này dẫn con trai đi chợ kìa…”

“Nhìn anh ta chắc cũng có địa vị nhỉ? Chậc, đàn ông như thế mà chịu khó đi chợ thì là hàng hiếm rồi…”

“Anh chàng này đẹp trai quá đi, cả con trai của anh ta cũng vậy. Trời ơi cặp cha con này giống nhau như đúc…”

………………

Thử nghĩ xem, một người đàn ông thân hình cân đối, mặc một bộ âu phục bó sát được cắt may hoàn mỹ. Khuôn mặt đẹp trai đến mê hồn. Cái bông tai kim cương càng làm anh ta thêm mị hoặc.

Mà con trai anh ta đứng bên cạnh, hai hàng lông mày rậm tựa như gợn sóng, cong cong. Làn da cậu nhóc trắng nõn nà như trứng gà bóc, khiến người khác không nhịn được mà hôn một cái. Khóe miệng hơi hơi cong lên, luôn mang theo ý cười. Nhìn có vẻ rất hoạt bát đáng yêu.

Hai người một lớn một nhỏ cùng xuất hiện, làm sao mà người ta không chú ý được! Làm sao người ta không cảm thán cho được!

______________

“Chú à, mọi người nói chúng ta giống nhau đấy! Bộ có giống nhau thật hả?” Điền Bảo Bảo ngửa đầu lên, cẩn thận nhìn nhận, đánh giá khuôn mặt của người đàn ông đi phía sau mình.

Lâm Dật cũng cúi đầu nhìn Điền Bảo Bảo. Anh vươn tay ra, nhéo gương mặt cậu nhóc “Nếu chú có đứa con trai giống mình như vậy chú cũng không ngại đâu!”

“Có khi con là con trai của chú không chừng!?!?”

“Thế mẹ nhóc tên gì?”

“Điền Kỳ Kỳ ạ..”

“Ngại quá! Chúng ta không có duyên phận làm ba con rồi. Chú chưa bao giờ nghe qua cái tên đó cả.”

“Này, con nói nhỏ cho chú biết nhé. Chỉ mình chú được biết thôi. Hồi ấy mẹ con bị mộng du, rồi lượm con về đấy… Cho nên chú vẫn có khả năng là ba của con … hahahaha…” Điền Bảo Bảo sung sướиɠ, nhảy lon ton về phía trước. Hình dáng kia khơi gợi một điều gì đó từ đáy lòng của Lâm Dật. Nếu anh có một đứa con trai như vậy thì…..

.