Chương 11

Editor: Heo Cute

“Sao em lại tới đây? Không nói trước tiếng nào?” Lâm Dật ngẩng đầu, thấy Phạm Thiên Du mặc một bộ váy hoa dài đứng trước mặt mình. Vốn đang là mái tóc đen dài, không biết cô đã nhuộm sang màu vàng, uốn đuôi, bộ váy kia bó sát thân thể, khoe những đường cong quyến rũ chết người. Giọng điệu của Lâm Dật đàm đạm không một tia gợn sóng.

“Em đi dự tiệc của một người bạn ở châu Âu về chơi nửa tháng, biết anh bận nên nhân thể qua đây luôn. Anh cũng thật là, điện thoại của em không thèm, em còn muốn anh tới đón em luôn cơ, cuối cùng nhớ anh quá nên ghé qua đây. May mắn là em không thấy anh làm việc gì mờ ám, nếu không thì ….” Phạm Thiên Du tỉ vẻ hờn dỗi mà nói.

“Nếu không thì thế nào?” Lâm Dật hừ ra một tiếng lạnh lùng, thật ra anh có chút không thích. Anh nghĩ cô trước đây đã khá tốt rồi, không cần biến thành bộ dạng loè loẹt như thế này. Nhưng nghĩ là nghĩ, anh cũng không nói ra.

“Dật, anh không nhớ em sao? Anh đừng có tỏ ra lạnh lùng như thế được không?” Phạm Thiên Du tiến lại vòng hai tay qua cổ Lâm Dật, vặn vẹo vòng eo quyến rũ, như động vật không có xương, dán mình lên thân hình anh. Rồi mở miệng hôn anh một cái say đắm, cô thật sự nhớ anh. Thật ra ngay từ đầu, cô thấy anh có điều kiện nên mới tới gần tiếp cận, nhưng trải qua bao năm, cô thực sự đã rơi vào lưới tình. Những người bạn trai trước, chưa ai đối xử với cô không nóng không lạnh như vậy. Chỉ có anh, luôn tỏ ra hờ hững với cô, nhưng cuối cùng vẫn yêu cô. Anh luôn duy trì phong độ của mình, không muốn cãi nhau với cô. Tình huống tệ nhất của hai người chính là chiến tranh lạnh, nhưng cuối cùng người chủ động giải hòa chính là cô. Cô đã cố gắng

chia tay anh nửa tháng, càng chứng minh thêm một chuyện, cô đã yêu Lâm Dật mất rồi!

Phạm Thiên Du đưa cánh tay thon dài vuốt ve ngực Lâm Dật, rồi mạnh mẽ hôn sâu hơn, mang theo đầy sự nhiệt tình, muốn kí©h thí©ɧ anh. Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Lâm Dật biến mất, tràn đầy ý cười, bàn tay to luôn qua mái tóc vàng của cô ta, sờ cổ, đôi môi từ bị động chuyển thành chủ động. Anh đưa lười tách hàm răng của cô ra, chiếm lấy cái miệng của Phạm Thiên Du, bá đạo đoạt lấy hô hấp của cô ta.

“Anh có biết là em yêu anh đến chừng nào hay không?” Bởi vì anh hôn quá mãnh liệt nên cô thở hổn hển. Đôi tay cởi bỏ cúc áo của anh, cơ thể rắn chắc ấy cô đều thu hết vào đáy mắt. Toàn bộ thân thể của cô ta đều ở trên người anh, trọng lượng cơ thể đều dồn hết vào Lâm Dật. Nếu anh không chủ động, cô sẽ chủ động. Chỉ cần cuối cùng hai người họ thuộc về nhau, cô cũng không để ý quá trình ấy như thế nào.

“Cô gái này, em đang chơi với lửa đó có biết không?” Lâm Dật đưa mắt nhìn cô gái vong tình ở trên người anh mà không kiêng nể gì, cảm thấy cực kì kí©h thí©ɧ.

“Hahaa…… Dật, em chính là đang chơi với lửa……” Phạm Thiên Du không hề che dấu ý đồ của mình, nàng cuối xuống hôn bờ ngực gợi cảm của anh,

dùng hết kinh nghiệm của cô. Lâm Dật cũng không thể khống chế được du͙© vọиɠ của mình, anh đưa bàn tay sờ soạng khóa kéo váy của cô. Quần áo của phụ nữ thật phiền toái, anh nhíu mày không kiên nhẫn.

“Ha ha, ở đây nè!” Phạm Thiên Du cầm tay anh chạm vào chỗ khóa kéo váy. Rồi cô ta ngồi thẳng dậy, nhìn thật kĩ gương mặt của anh. Trong lòng Phạm Thiên Du sinh là một loại cảm giác cảm động khôn xiết. Ngay bây giờ, anh là của cô, cô có thể nhìn thấy anh ấy kí©ɧ ŧìиɧ, nhìn thấy tình cảm của anh….

Một ý thâm sâu hiện lên trong đôi mắt của Lâm Dật, toàn thân nóng lên, đôi môi mỏng nhếch một ý cười tà mị. Lâm Dật bế bổng cô lên, đi đến phòng nghỉ trong phòng làm việc.

“A……aa…… Dật……” Một tiếng rên ái muội bật ra từ miệng của Phạm Thiên Du, cô giống như một hồ nước hòa tan trong ngực của anh, cố gắng

hùa theo anh để làm hài lòng anh. Lâm Dật ném mạnh cô lên giường, không chút do dự nằm lên thân mình cô, đưa tay nâng mặt cô lên, anh mắt thâm trầm “Làm anh thoải mái chút đi.”

“Dật, em yêu anh.” Phạm Thiên Du cười ám muội, duỗi tay cởϊ áσ sơ mi của anh ra.

Ngay sau đó, da thịt gợi cảm của Lâm Dật hoàn toàn hiện ra, anh không hề nghĩa ngợi, bộc lộ du͙© vọиɠ của anh ra.

Trong không khí là một sự chua xót, nếu Y Ninh đã rời đi, nếu nhất định bên cạnh anh phải có một cô gái, vậy thì đó là ai cũng được, anh không quan trọng……

Lúc Phạm Thiên Du tỉnh lại thì cũng đã gần đến chạng vạn. Hứng tình trên mặt của cô chưa rút lui, cố ý vô tình cười một cái, trong lòng sinh ra một cảm giác thỏa mãn. Vào phòng sửa soạn lại một chút, rồi mở cửa ra ngoài.

“Sao vậy? ai chọc giận anh vậy?” Vừa ra khỏi cửa, cô thấy trên sàn nhà đầy những bản thiết kế, sắc mặt Lâm Dật âm u như bùng nổ một hồi sấm chớp.

Cô cúi xuống nhặt cẩn thận nhặt từng bản thảo lên, chờ đợi câu trả lời của anh.

“Sắp tới đại thọ của ba anh rồi. Những bản thảo đưa cho Alan thiết kế cho ba đều bị trả về. Anh mới vừa nhìn thử, quả thật chính là rác rưởi. Chẳng lẽ tập đoàn Điền Lâm của ta nuôi một đám ngu ngốc hay sao?”

Lâm Dật mồ côi cả cha lẫn mẹ, là ba Lâm nuôi anh từ nhỏ đến lớn, không tiếc tiền thuê mướn thầy cô về dạy để anh thành tài. Đối với ân tình của ba, anh sợ cả đời cũng không trả hết. Bây giờ chỉ có một món quà sinh nhật mà cũng không được, anh cảm thấy mình thật vô dụng.

“Anh đừng nóng giận, chỉ hại thân thôi. Ngày thường bọn họ thiết kế để chạy theo thị trường, bây giờ thiết kế để hài lòng ba anh thì khó lắm, anh đừng làm khó bọn họ nữa mà.” Phạm Thiên Du khuyên nhủ Lâm Dật.

“Vậy theo ý em, anh phải làm cái gì bây giờ?” Lâm Dật cũng không lãng phí quá nhiều thời gian vào chuyện này. Ngón tay anh nhẹ nhàng khẽ trên mặt bàn, con ngươi tỏa ra một tia lành lạnh. Khí chất chất cao quý của anh tỏa ra, làm Phạm Thiên Du có chút không yên. Bây giờ cô có thể chia sẻ ưu phiên cùng anh, trong lòng cực kì sung sướиɠ.

“Bộ phận thiết kế của anh không phải có Điền Kỳ Kỳ sao? Lần trước chính cô ta là người thiết kế cho em đấy. Em nghe Rebecca kể lại thì thấy cô ta làm rất tốt, hay là để cô ấy thử xem.”

“Hừ hừ……” Lâm Dật không cho là đúng, đàn bà con gái thật là nông cạn. Nhưng mà dù sao cô ấy cũng đưa ra ý kiến, anh không thể bác bỏ được

“Tùy ý em, cứ thử xem sao. Em nói chuyện với Rebecca một chút đi.” Lâm Dật phủi phủi tay.

“Nhưng mà Rebecca là nhân viên của anh, cô ấy sẽ không nghe lời em.” Nhớ tới bộ dáng coi thường cô của Rebecca, Phạm Thiên Du có chút sợ hãi bị vạch mặt.

“Cô ấy là chị của em, sợ cái gì. Cứ nói là anh nói.” Lâm Dật bảo như thế cũng vì muốn cải thiện mối quan hệ của Phạm Thiên Du và Rebecca. Hai bọn họ là chị em cùng cha khác mẹ. Rebecca trước nay vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện mẹ của Phạm Thiên Du phá vỡ gia đình của cô. Cho nên từ nhỏ Rebecca đã đi du học vì tính hiếu thắng của mình. Cho nên quan hệ của hai chị em họ luôn không tốt.

“Vậy được rồi. Vì anh, em sẽ hy sinh.” Phạm Thiên Du thở dài, vì anh, cái gì cô cũng có thể làm.

Lâm Dật bất đắc dĩ, rõ ràng anh vì chị em họ nên mới đưa ra yêu cầu đó, bây giờ cô ta lại nói muốn giúp anh???

Nhưng mà Điền Kỳ Kỳ??? Anh lẩm bẩm trong đầu cái tên này. Thật ra anh rất tò mò về Điền Kỳ Kỳ. Lại nghĩ đến Điền Bảo Bảo, lâu rồi không gặp cậu nhóc, không biết nhóc sống ra sao rồi.

“Này, Lâm tổng, anh có nghe em nói gì không thế?” Phạm Thiên Du bất mãn nói.

“Thực xin lỗi, em vừa mới nói cái gì?” Lâm Dật thu lại cảm xúc của mình.

“Em nói, em có thể được Lâm tổng hân hạnh mời em ăn tối được không?.” Phạm Thiên Du nhìn Lâm Dật bằng một ánh mắt ma mị, bất giác Lâm Dật lại nhớ đến Y Ninh, không nghĩ ngợi mà đáp ưng cô ta.

*********

“Hả? Sao lại là tôi cơ chứ?” Nghe nói tính tình Lâm lão gia rất quái, Điền Kỳ Kỳ nghĩ mình sẽ không chinh phục được ông, chẳng quá mất mặt sao?

Rebecca đồng tình vỗ vỗ vai cô, “Lâm tổng có lệnh, không được từ chối đâu.” Rebecca tự nhiên hy vọng Điền Kỳ Kỳ có thể hoàn thành xuất sắc, như vậy mọi người đều sớm được giải thoát. Muốn bắt mọi người làm đúng ý của ông, thật sự là cực hình.

“Này, cho tôi hỏi một chút.” Điền Kỳ Kỳ trong lòng không có tự tin, nhưng phải đáp ứng. “Lâm lão gia thích phong cách gì?”

“Cái này phải chờ Lâm tổng gửi tư liệu cho cô, còn lại thì chính cô phải tự suy nghĩ, nghiền ngẫm.” Rebecca cho cô một ý kiến. Ai cũng biết tính tình Lâm lão gia rất bất thường, xưa này ở trên thương trường ai cũng sợ. May mắn mấy năm gần đây ông ấy ẩn lui hưởng thụ tuổi già, đều hết công việc giao cho Lâm Dật. Mà Lâm Dật cũng không làm ông ấy tức giận, từ khi anh tiếp nhận tập đoàn Điền Lâm, tập đoàn đã vươn xa, mang tầm ảnh hưởng toàn thế giới.

.