Khương Tịnh Kỳ trên đường tan làm về nhà liền bị chiếc Rolls-Royce Phantom chặn ngang, không cần nói cũng biết là ai, cô bắt đầu khó chịu, sao đi đâu cũng gặp Lăng Duật hết vậy?
Lăng Duật từ trong xe bước ra, ánh mắt sắc bén nhìn cô, anh nghĩ đến chuyện lúc nãy liền bắt đầu khó chịu, cô cũng nhìn anh không nói.
“ Sao lại làm lơ tôi? ” Lăng Duật lên tiếng trước phá tan bầu không khí im lặng này.
“ Tôi làm lơ anh khi nào vậy? chả lẽ bây giờ tôi xen vào anh với cô gái khi nãy mới không làm lơ anh à? ” Khương Tịnh Kỳ nhìn anh, đừng tưởng cô dễ ức hϊếp nhé.
Lăng Duật tức giận không nói thành lời, anh vác cô lên vai sau đó liền nhét cô vào ghết phụ mặc cho cô dẫy dụa đánh đấm anh không ngừng, Khương Tịnh Kỳ bị anh tóm lấy một cách bất ngờ liền không biết đường chạy.
Anh quay lại ghế lại ngồi xuống không do dự lái thẳng về biệt thự, bên tai là tiếng mắng của Khương Tịnh Kỳ.
“ Lăng Duật khốn kiếp anh mau bỏ tôi xuống, ba mẹ tôi đợi ở nhà ”
“ Ba mẹ em sang nước ngoài du lịch rồi, không có đợi em đâu ” Lăng Duật lạnh lùng nói một câu khiến Khương Tịnh Kỳ bất ngờ đến trợn tròn đôi mắt nhìn anh không nói thành lời.
Mất mấy giây lấy lại bình tĩnh mới nói với anh “ Ba mẹ tôi sao lại đi du lịch? anh đùa tôi sao? nhà tôi như vậy anh còn không thấy à? ” nhà cô nghèo như vậy lấy đâu ra tiền đi du lịch chứ, anh đúng là biết đùa.
“ Tôi không thiếu tiền, với lại tôi cũng nói với ba mẹ em rằng em sẽ sang nhà tôi ở ” Lăng Duật anh đã tính hết rồi, đường đi nước bước anh tính không chừa đường thoát cho cô.
Kể từ giây phút cô ngồi cùng Cao Bằng Khôn thì anh đã gọi điện cho người sắp xếp tất cả, và cô chỉ việc nghe theo những sắp xếp của anh mà không thể chạy thoát, đem cô về nhà sẽ tiện giữ cô hơn.
Khương Tịnh Kỳ lần này đúng là không nói thành lời, cô trước giờ đều không làm trái ý ba mẹ, lần này ba mẹ cô lại để cô thế này đúng là tức giận quá mà, bình thường họ yêu thương cô biết bao nhiêu bây giờ lại bị Lăng Duật mua chuộc hết rồi.
Chiếc Rolls-Royce Phantom đi vào gara xe của biệt thự, Khương Tịnh Kỳ bước xuống nhìn thấy khung cảnh trước mắt liền mắt chữ a mồm chữ o không tin được rằng có ngày cô sẽ được ở nơi cao cấp này.
Chỉ có Lăng Duật là biết được đây chính là nơi mà từng khiến cô muốn trốn thoát, là nơi khiến cô đau khổ nhất cũng chính là nơi mà khiến cô bị dày vò, khiến tình yêu của cô dành cho anh dần dần mất đi, lần này anh sẽ không để thế này nữa.
Anh cùng Khương Tịnh Kỳ bước vào trong, bên trong chỉ có bác phúc quản gia, quản gia trước anh đã đuổi rồi, vì anh sợ bà ta lại một lần nữa bắt tay với người ngoài mà ức hϊếp bảo bối của anh.
“ Thiếu Gia! phòng của cô ấy tôi chuẩn bị xong rồi ạ, quần áo cũng được sắp xếp xong, đồng phục đi học cũng đã được may xong rồi thưa Thiếu Gia ” Bác Phúc nhìn cô gái nhỏ trước mắt rồi gật đầu nói với Lăng Duật.
Lăng Duật im lặng gật đầu, anh không thể bày ra vẻ mặt thường ngày đối xử với cô mà dùng nó cho người ngoài, vì với những cấp dưới anh điều nghiêm khắc.
Khương Tịnh Kỳ lễ phép gật đầu chào Bác Phúc, ông cũng mỉm cười gật đầu với cô.
Bác Phúc dẫn cô về phòng được Lăng Duật cho sắp xếp và trang trí lại, ở kiếp trước anh chưa từng làm những điều này cho cô, anh thập chí bỏ mặt cô ngủ bên ngoài sofa mà nhiễm lạnh cũng không dành cho cô một cái liếc mắt.
Khương Tịnh Kỳ choáng váng với căn phòng, chỉ một căn phòng thôi đã to gần bằng cả căn nhà cô rồi, căn phòng của cô ở nhà chỉ to bằng 1/4 căn phòng này.
Cô được Bác Phúc chỉ cho vật dụng, và những điều cần lưu ý khi ở cùng Lăng Duật, cô cũng ngoan ngoãn nghe theo, Tịnh Kỳ lấy quần áo đi tắm bình thường như này cô về nhà xong liền ăn một bát mỳ thật lớn rồi mới tắm đi ngủ.
Lăng Duật ở trong phòng tắm, nước chảy khắp cơ thể màu đồng săn chắc của anh, cơ bụng của anh sáu múi, không ai nhìn ra được ánh mắt đáng sợ của anh lúc này sau khi nghe điện thoại từ Tần Vũ Phong.
Lần này tất cả đều không theo ý anh rồi, nhưng anh nhất định phải để cô bên ngoài không để cô bị dính vào những âm mưu đen tối của bọn anh, cũng không thể để cô gái anh chịu khổ được nữa.
Mộ Cẩn Phong, Trương Tuệ Minh, Cao Bằng Khôn, Lưu Đức những cái tên này anh nhất định phải nhớ, một người anh cũng không tha.
Lăng Duật quấn chiếc khăn ngang hông bước ra ngoài, sắc mặt anh vô cùng khó coi, khi nghe điện thoại của Tần Vũ Phong suýt chút anh đã tức giận đến mức đập vỡ cả điện thoại rồi.
Khoác lên mình bôn pijama cao cấp thiết kế dành riêng cho mình, anh phải tìm bảo bối nhà anh trước, bây giờ chỉ có cô mới có thể kiềm hãm lại được con quỷ ở bên trong anh thôi, chỉ cần cô cười một cái anh đã có thể quên đi tất cả muộn phiền.
Lăng Duật vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Khương Tịnh Kỳ đứng trước cửa vẻ mặt vô cùng khó coi, cô nghe tiếng động cũng ngẩn đầu lên, nhìn thấy anh cô càng không dám nói vì ngại.
“ Có chuyện gì sao? ” Lăng Duật lên tiếng nói trước.
Lúc này Khương Tịnh Kỳ mới mấp mấy môi ngại ngùng nói với anh “ Tôi...tôi cảm thấy đói ”.
Lăng Duật nhìn đồng hồ giờ này người làm đã đi ngủ hết rồi, không thể nhờ họ nấu ăn cho cô được, anh ngẫm một lát liền nhìn cô xoa đầu lên tiếng.
“ Người làm đi ngủ rồi, tôi xuống nấu cho em nhé ”.
Khương Tịnh Kỳ không biết tài nấu ăn của anh, chỉ nghe anh nói sau đó gật đầu, đi theo anh xuống bếp, cô ngồi ở bàn ăn nhìn anh nấu ăn, đột nhiên trong lòng có chút bất an.
Dáng vẻ của Lăng Duật vô cùng dịu dàng khi vào bếp, dáng người anh cao to, lại đeo tạp dề trong vô cùng đáng yêu.
Cuối cùng Lăng Duật mang ra cho cô một tô mỳ bò thơm phức, Khương Tịnh Kỳ vừa ngửi thấy thì bụng đã kêu, nhìn trông cũng rất có thẩm mỹ nha.
“ Ăn thử xem có hợp khẩu vị không? ” Lăng Duật nhìn cô ánh mắt vô cùng trông đợi ở cô.
Khương Tịnh Kỳ gấp một đủa cho vào miệng liền trợn tròn mắt, đùa cô sao? anh rốt cuộc bỏ bao nhiêu muỗng đường vào bát mỳ này vậy? ăn nó chẳng khác gì là chè cả.
“ Aaa anh bỏ bao nhiêu đường vào đây vậy? ngọt quá đi ” Cô nuốt hết đủa mỳ xong liền uống một ngụm nước lớn rồi nói.
Lăng Duật khó hiểu, anh đâu có bỏ nhiều đường đâu, anh thấy cũng vừa ăn rồi mà, thấy sắc mặt cô vô cùng khó coi, anh cầm muỗng múc một muỗng trong bát mỳ của cô cho vào miệng, rõ ràng rất ngon mà.
“ Em không thích ngọt sao? tôi tưởng em thích ngọt ngào như tình yêu của tôi dành cho em ” Lăng Duật nhìn cô bình thản nói lên cây đó khiến Khương Tịnh Kỳ không tin nổi, cái tên này rốt cuộc là có vấn đề về thần kinh hả trời.
Khương Tịnh Kỳ thật sự muốn đánh anh một cái “ Anh bị điên sao? ”
Nếu nhân viên Lăng Thị nghe được câu này chắc họ phải nín thở vì Khương Tịnh Kỳ là người đầu tiên dám mắng Lăng Duật như vậy.
Cô mang bát mỳ lại bếp, tự mình nấu ch chắc ăn, cô nêm lại một lúc mới cảm thấy vừa miệng, Lăng Duật ngồi ở phía bàn ăn nhìn cô ở trong bếp vô cùng thuần phục, ở kiếp trước anh chưa bo giờ ăn đồ ăn cô nấu, mỗi lần cô nấu anh đều bỏ đi.
Khương Tịnh Kỳ ngồi trước mặt anh thưởng thức tô mỳ một cách ngon lành mà không để ý đến ánh mắt phức tạp của anh đang nhìn mình, tính cách cô ở kiếp này thật sự rất khác cô ở kiếp trước.
Lăng Duật đợi cô ăn xong mới chịu về phòng ngủ của mình, còn Khương Tịnh Kỳ từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến anh, mặc cho anh làm gì thì làm