Chương 22: Ôn nhu để bù đắp

Sáng hôm sau, Thẩm Như tỉnh dậy trong cơn mê man của giấc ngủ ngon. Cảm nhận mình đang nằm trong vòng tay của anh, cô bất giác có chút đau lòng. Phải chi vòng tay này là của riêng một mình cô thì tốt biết mấy. Biết bản thân là kẻ thứ ba chen chân vào tình yêu của bọn họ nên Thẩm Như chỉ biết luôn cố gắng tỏ ra mạnh mẽ một chút để không ai biết cô cũng đang tổn thương. Tranh giành một thứ không phải thuộc về mình, nó rất mệt mỏi. Thẩm Như cô không quen với việc cố chấp hay đấu đá, cái gì đã không thuộc về mình, cô nhất định không níu kéo.

Nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay của anh, Thẩm Như bước xuống giường bắt đầu chuẩn bị cho ngày mới. Hạo Thiên đợi khi nghe tiếng đóng cửa phòng tắm anh mới dần mở mắt. Biết cô tỉnh dậy rồi lặng lẽ rời đi, trong tâm chính là không cam chịu. Ít nhất anh muốn nghe hoặc biết phản ứng của cô về việc anh ôm cô ngủ, đằng này một âm thanh cô cũng không phát ra.

Thẩm Như chỉnh tề trong bộ váy công sở, cô bước ra ngoài lạnh lùng bước ngang qua anh xuống nhà. Hạo Thiên sững người, đúng là giờ chỉ có cách bù đắp thật nhiều thì cô mới có thể quay lại như trước.

Bàn ăn sáng đơn giản với bánh mì sandwich, trứng ốp la và một ly sữa nóng. Thẩm Như hậu đậu nên kẹp trứng cũng rơi rớt không yên. Hạo Thiên chăm chú làm chiếc bánh kẹp thật đẹp, thật gọn sau đó đưa qua cô. Thẩm Như còn chưa hiểu chuyện gì thì chiếc bánh mì “bầy hầy” trên tay đã bị anh cướp đi. Hạo Thiên cắn một miếng thật to, ngước đôi mắt lên nhìn cô cảm thán.

-Dù không đẹp lắm nhưng rất ngon.

-Là dì Giai Giai nêm nếm, tôi chỉ kẹp thôi. Xấu đẹp gì thì nó cũng chỉ có một hương vị thôi, anh nên cảm ơn và khen ngợi dì Giai Giai.

Hạo Thiên bị chặn họng đến nghẹn miếng bánh trong cổ họng. Thẩm Như liếc xéo anh, cắn chiếc bánh anh làm cho mình. Nhìn cô chịu ăn chiếc bánh mình làm, trong lòng Hạo Thiên đã mừng như trẩy hội.

Thẩm Như vì muốn công việc thuận lợi, nhanh chóng nên đến tập đoàn sớm, Hạo Thiên vì vậy mà cũng lộc cộc chạy theo sau. Trên đường đi còn tiện thể ghé qua một tiệm trà mua cho cô một ly trà lài thơm.

Tập đoàn sáng sớm chưa có quá nhiều người, Hạo Thiên tranh thủ ghé qua phòng đưa ly trà cho cô. Nghĩ rằng lấy lòng thì cô sẽ vui nhưng cô lại nhăn mày khó chịu.

-Anh điên sao? Đây là nơi làm việc.

-Thì cũng không sao mà?

-Anh muốn mọi người nghĩ gì về chúng ta? Anh điên hả?

-Thì chúng ta cơ bản là vợ chồng…



-Đây không phải chỗ nói chuyện đó, anh mau lên phòng.

-Nhưng mà…

-Làm ơn đi Hạo Thiên, mọi người sắp vào rồi.

Bị cô xua đuổi như vậy anh có chút chạnh lòng. Đưa tay gãi gãi chóp mũi, cuối cùng cũng đành chấp nhận gật đầu.

-Vậy tôi lên phòng, em uống trà đi… là trà lài em thích.

-Biết rồi, anh đi đi!

Hạo Thiên tạm biệt cô rồi rời đi, trên khuôn mặt vì thế cũng xuất hiện sự buồn bã. Tập đoàn cũng dần náo nhiệt hơn, Thẩm Như trong phòng vì đuổi được anh mà cũng thở phào nhẹ nhõm. Cô không muốn bản thân dính vào những chuyện không hay, hơn nữa còn là chuyện tình cảm.

Phòng Sáng tạo đông đủ là y như rằng ồn ào hệt như cái chợ. Mọi người trong phòng đều rất tốt bụng, hơn nữa còn rất đoàn kết. Thế nhưng mức độ nhiều chuyện thì cũng không phải dạng vừa. Thẩm Như ít khi quan tâm tới mấy chuyện bên ngoài công việc nên cô chỉ ngồi yên ở chỗ mình mà làm việc.

“Này, nghe đồn là chủ tịch và thư ký Liễu chia tay rồi.” - nhân viên A

“Chời ơi, sáng nay tôi thấy thư ký Liễu đến tập đoàn một mình, không còn kiểu xà nẹo xà nẹo chủ tịch như hằng ngày.” - nhân viên C

“Thì còn là gì nữa đâu mà dám xà nẹo, chuyện chia tay là sớm muộn. Chủ tịch đẹp trai, tài giỏi như vậy thì không sánh bước với loại người chanh chua, đáng ghét như ả được.” - nhân viên B

Mọi người nói chuyện xôn xao một lúc sau đó mới quay qua nhìn Thẩm Như. Chép miệng một cái, ai ai cũng phải nể phục vì sự cống hiến của cô trong công việc. Nhưng mà đã nhiều chuyện thì nên là nhiều chuyện tập thể, có như vậy mới là đoàn kết.



-Này Thẩm Như, em biết tin chủ tịch của chúng ta đã chia tay thư ký Liễu đáng ghét kia rồi hay không?

Thẩm Như nhất thời ngơ ngác không biết nên phản ứng như thế nào. Cô tây ngây suy nghĩ, có chút thoáng buồn và trầm tư. Trong đầu vô vàn những câu hỏi chạy quanh. Chưa kịp hoàng hồn thì mọi người lại gọi với tên cô.

-Thẩm Như à, em chả tập trung gì cả. Rõ ràng đây là câu chuyện rất ly kỳ và thú vị mà.

-Haha… em không rõ, với lại chuyện của chủ tịch nên em cũng không muốn nói ra vào.

-Chậc, nói chuyện với em chán quá, làm việc tiếp đi bé yêu.

-Dạ.

Thẩm Như quay lại với công việc nhưng trong đầu vẫn vô vàn suy nghĩ. Bọn họ vừa tốt đẹp mới đây, sao lại có thể chia tay. Mà nhân viên trong phòng nói để cô làm việc nhưng nào có để yên.

-Thẩm Như, em nói xem… chủ tịch của chúng ta sao có thể sánh bước với con ả tiện nhân kia. Nếu mà có sáng bước thì cũng là với chị mới xứng đôi vừa lứa đúng không haha?

Thẩm Như chỉ biết cười gượng, mọi người xung quanh cũng cười không ngừng. Bọn họ chê bạ sự tự tin của cô gái kia sau đó lại rôm rả trò chuyện tiếp.

“Chời ơi, chủ tịch độc thân thì chị em mình sẽ có cơ hội.”

“Nếu như tôi làm người yêu chủ tịch, nhất định không để phòng chúng ta thiệt thòi.”

“Phải nha, còn nếu là tôi thì tôi sẽ dẫn mọi người đi du lịch khắp nơi luôn. Phòng sáng tạo chúng ta sẽ luôn đứng đầu trên bảng vàng tuyên dương mỗi tuần.”

Thẩm Như chỉ biết ngồi đó bật cười. Đang vui vẻ mà trưởng phòng lại bước vào, bọn họ ai nấy đều giải tán về chỗ làm việc nhưng vẫn không quên rôm rả về chủ đề nóng hổi này.