Tiếng nhạc sập sình trong không gian đầy những ánh đèn màu sắc. Những trai thanh nữ tú ăn mặc vô cùng sεメy và quyến rũ. Họ cứ vậy chìm đắm trong những nền nhạc sập sình. Nơi đây là quán bar lớn của thành phố, dĩ nhiên những nơi như vậy thì rất phức tạp. Nhưng cũng chẳng thể đánh đồng được tất cả, có kẻ vì vui mà đến cũng có kẻ vì buồn nên mới tới đây mượn rượu giải sầu.
Cố Thẩm Như thở dài chẳng biết là đang vui hay đang buồn, cô ngắm nhìn ly rượu sóng sánh trong tay mình. Cô bây giờ chẳng có tâm sức đâu mà nghĩ đến việc quẩy trên nền nhạc đã tai này. Trong đầu toàn quanh quẩn những điều mệt mỏi của cuộc sống. Chính cô cảm thấy cuộc đời rất bất công với mình, đến cả chuyện quan trọng của cả đời người cô cũng không thể tự quyết định.
- Ba mẹ… có phải hai người không thương con nữa rồi đúng không?
- Uống cùng không?
Một giọng nói nam tính, trầm ấm vang lên trong tiếng nhạc sập sình, ồn ào. Thẩm Như ngước mắt lên phì cười nhìn người đàn ông trước mặt. Cô chớp chớp mắt cụng ly rồi uống một ngụm lớn. Rượu với cô bây giờ hệt như nước lả, uống bao nhiêu cũng không thấy vị cay nồng, chỉ đọng lại dư vị của sự thích thú.
- Bác sĩ Cao, anh tới đây làm gì? Chẳng phải bác sĩ thì nên ở bệnh viện sao?
- Bác sĩ thì không được tới đây?
Thẩm Như lắc lắc đầu ra ý mình chẳng biết gì đâu rồi lại uống tiếp ly rượu trong tay. Cao Nhất Văn đưa tay cản cô lại thở dài. Bộ dáng này của cô quá tệ hại, anh nhìn chỉ thêm ngứa mắt.
- Em bị làm sao à? Tính uống đến hư hết gan, thận mới chịu sao?
- Không có tới mức đó đâu, lâu lâu lâu thì em mới nhậu một lần… hì…
- Thật tình, em làm sao vậy?
- Em bị làm sao á? Chẳng bị làm sao cả. Mà có cơ, anh đi hỏi tên bạn thân chết tiết của anh ấy! Em sắp phát điên vì anh ta rồi.
- Bạn thân? Ý em nói là Lục Hạo Thiên?
Cô gật gật đầu loạng choạng đứng dậy tạm biệt Cao Nhất Văn rồi rời đi. Nhất Văn chả kịp hiểu chuyện gì, chỉ biết ú ớ nhìn theo cô.
- Này, em đi đâu vậy? Đợi anh thanh toán đã chứ!
Vừa bước ra khỏi quán bar, Thẩm Như đã bị một cánh tay kéo ngược lại. Người đàn ông một thân tây đen nhẽm, ánh mắt anh ta lạnh như băng nhìn vào cô. Con người này không chút khách khí chào hỏi, giọng nói nghiêm túc, trầm đều vang lên.
- Ai cho em tới những nơi như vậy?
- Liên quan tới anh sao? Tôi làm gì cũng là việc của tôi.
- Không liên quan? Vậy tôi nhắc cho em biết, tuần sau chúng ta kết hôn rồi đấy!
Cơn men trong người cũng không đủ để Thẩm Như quên đi. Cô đưa ánh mắt chán ghét lên nhìn người đàn ông kia, không chút sợ hãi mà còn ngây thơ vặn hỏi ngược lại.
- Thì sao? Tuần sau chẳng phải là chuyện tuần sau sao? Bây giờ tôi vẫn độc thân, muốn làm gì là chuyện của tôi. Anh hiểu chứ?
Lục Hạo Thiên nhếch mép, không nhiều lời trực tiếp bế cô lên khiến cô la oai oái, dự bước ra xe thì một giọng nam khác vang lên. Cao Nhất Văn bước ra níu tay anh cản trở.
- Tính làm chuyện đồϊ ҍạϊ đấy à?
- Chuyện của cậu sao? Cô ta rồi cũng thành vợ tôi thôi.
- Thì cũng tuần sau mới chính thức là vợ cậu, bây giờ cậu như vậy có khi lại đi tù vì tội cưỡиɠ ɧϊếp đấy!
Hạo Thiên thở hắt ra không quan tâm đến những lời nhảm nhí của tên bạn thân kia. Nhưng nhìn xuống vòng tay anh mà xem, Thẩm Như đã ngủ ngon lành từ lúc nào. Hơi thở cô đều đều khiến anh không khỏi cười nhẹ.
- Đây là chuyện của tôi, nếu thật sư vào tù thì Lục thiếu tôi tự biết cách thoát ra ngoài.
- Tôi chỉ sợ mình mất đi một tên bạn thân trời đánh thôi.
Hạo Thiên liếc xéo Nhất Văn rồi bế cô ra xe. Để cô vào ghế phó lái, anh phóng nhanh về biệt thự riêng của mình. Đặt người con gái nhỏ xuống giường, Hạo Thiên không khỏi lắc đầu. Đứng dậy bước ra ngoài ban công, anh gọi về cho Cố gia báo cô đang ở cùng mình. Anh không muốn vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà cả hai gia đình phải lo lắng.
Tuần sau cả hai sẽ chính thức kết hôn nên biết cô ở cùng anh thì ông bà Cố cũng vô cùng hài lòng. Bước vào trong, anh khẽ cười nhìn người con gái đang làm loạn kia. Tay chân quơ lên xuống khiến mớ mùng mềm nhăn nhúm lại. Tiến lại ngắt nhẹ mũi cô, anh buông lời cảnh báo.
- Nếu em còn quấy giường tôi nữa, tôi lập tức quăng em xuống đất.
Thẩm Như bây giờ làm gì quan tâm tới lời nói của anh. Cô ợ lên rồi lại quơ tay đủ mọi hướng, Hạo Thiên khẽ lắc đầu bước xuống lầu. Xem như anh thua vậy, là không thể quăng cô xuống đất.
- Dì Giai Giai, dì lên thay đổ cho cô ấy. Sẵn mang nước giải rượu cho cô ấy uống giúp tôi.
- Dạ vâng.
- Cứ lấy tạm áo sơ mi nào rộng rộng của tôi cho cô ấy mặc là được. Sáng mai sẽ có người mang đồ cho cô ấy sau.
Dì Giai Giai vâng dạ bước lên thay đồ cho cô. Hạo Thiên bắt chéo chân ở sofa lướt điện thoại một chút. Đợi khi dì Giai Giai bước xuống anh mới lên lầu. Nhìn cô ngủ ngon lành như vậy anh cũng nhẹ lòng. Chỉ là đôi chân thon dài kia dưới lớp áo sơ mi trắng thật sự khiến anh cảm thấy thật bức người.
- Để em còn nguyên đến hết tuần này vậy.
Kìm nén trong người, anh tiến lại sofa nằm xuống. Anh chỉ sợ nếu ngủ trên giường thì sáng mai anh sẽ bị dần cho một trận mất. Nhịn đắng ăn sôi một tuần rồi anh sẽ lấy lại hết.