Cận Tử Kỳ dự tính đến ngày sinh sẽ vào bệnh viện phụ sản tư nhân tốt nhất thành phố S.
Tô Ngưng Tuyết và Kiều Nam ở Ireland xa xôi cũng vội vàng trở về, Tô Ngưng Tuyết càng cố gắng tận dụng nhiều thời gian để ở bên Cận Tử Kỳ, mà Cận Chiêu Đông sau khi biết Tô Ngưng Tuyết trở về thì cũng cố gắng tìm cơ hội gặp nhau.
Đối diện với thái độ lãnh đạm xa cách của Tô Ngưng Tuyết, Cận Chiêu Đông cũng chẳng để ý, trái lại rất vui vẻ.
Tống Kỳ Diễn thậm chí còn đặt một cái giường lò xo bên cạnh giường của Cận Tử Kỳ, chỉ cần vừa tan ca sẽ nhanh chóng chạy về đây.
Vì trước đây Cận Tử Kỳ đã sinh hai lần nên về phía chẩn đoán của bác sĩ thì lần sinh con thứ ba này sẽ rất thuận lợi.
Mỗi ngày Cận Tử Kỳ đều xoa xoa cái bụng tròn, tỏ vẻ gắt gỏng khi đối diện với gương mặt tha thiết của Tống Kỳ Diễn.
Cái tên đàn ông xấu xa này lần nào cũng tính toán với cô, còn bày ra dáng vẻ vô tội hết lần này đến lần khác!
Nửa đêm ngày thứ tư nằm viện, hành lang bệnh viện yên ắng không một tiếng động.
Cận Tử Kỳ nằm trên giường bệnh, trên trán lại toát mồ hôi lạnh.
Bụng đau khiến cô tỉnh giấc, hai lần kinh nghiệm trước nói cho cô biết tình trạng này là do tử ©υиɠ đang co rút lại, cô sắp sinh rồi!
Cận Tử Kỳ nhịn đau, mở lớn miệng hô hấp, mãi đến khi sờ thấy phần thân dưới giường ướt sũng.
Cô không biết đó là máu hay nước ối.
Tống Kỳ Diễn mặc đồ ngủ đang nằm trên giường lò xo ngáy o o.
Có lẽ vì công việc bận rộn, vẻ mặt Tống Kỳ Diễn rất mệt mỏi, hắn ngủ rất sâu, không phát hiện ra sự khác thường của Cận Tử Kỳ.
Trong phòng bệnh, ánh đèn bàn lờ mờ chiếu rọi sắc mặt tái nhợt của Cận Tử Kỳ.
Cô cúi đầu nhìn máu pha lẫn nước ối dưới làn váy ngủ của mình, nội tâm có chút sợ hãi.
“Kỳ Diễn… Kỳ Diễn… Tống Kỳ Diễn…”
Tần suất co thắt tử ©υиɠ càng lúc càng ngắn, Cận Tử Kỳ kiệt sức gọi to tên Tống Kỳ Diễn.
Thế nhưng Tống Kỳ Diễn lại chẳng có phản ứng gì.
Cận Tử Kỳ hết cách, đành phải cầm lấy cuộn khăn tay trên tủ đầu giường ném về phía đầu Tống Kỳ Diễn.
“Tống Kỳ Diễn, em sắp sinh rồi!”
Tống Kỳ Diễn vô tội bị ném trúng, mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ngay ngay đó lập tức bật dậy khỏi giường.
-----
10 phút sau, Cận Tử Kỳ nằm trên giường chờ sinh.
Đầu cô đầy mồ hôi, vì đau từng cơn mà gắt gao cấu cánh tay Tống Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn không dám tức giận cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng cắn răng chịu chết, còn phải nhỏ giọng an ủi phụ nữ đang mang thai.
“Tống Kỳ Diễn, anh là đồ khốn!”
Tống Kỳ Diễn nắm chặt tay Cận Tử Kỳ, phối hợp phụ họa: “Đúng, anh là đồ khốn.”
Cận Tử Kỳ đau đến mức lớn tiếng hét lên: “Anh đê tiện hạ lưu.”
Hắn cầm khăn mặt lau mồ hôi trên trán cô: “Đúng, anh đê tiện hạ lưu.”
Cận Tử Kỳ dữ dằn bắt lấy tay hắn rồi cắn: “Anh là đồ vô liêm sỉ khốn khϊếp!”
Hắn vẫn không nhúc nhích để mặc cô cắn, thở dài: “Đúng, anh là đồ vô liêm sỉ khốn khϊếp!”
“Đừng tưởng như thế này thì em sẽ tha thứ cho những việc xấu xa anh làm…”
“Đừng gào nữa, tiết kiệm sức lực một chút được không?”
“Hóa ra tất cả đều do anh sắp đặt đâu vào đấy, lần trước là đổi thuốc, lần này là đâm rách bao. Em không ngờ rằng anh lại hèn hạ như vậy!”
Tống Kỳ Diễn chạm phải ánh mắt kỳ dị của bác sĩ và y tá, anh kiên trì nói: “Đừng nói lung tung nữa, bảo bối, tiết kiệm sức lực.”
Cận Tử Kỳ tức giận trừng mắt với hắn: “Rốt cuộc anh muốn thế nào hả? Lần nào cũng đều do em sinh, anh có biết là đau lắm không! Em hận anh chết đi được… Tống Kỳ Diễn, anh là đồ khốn, em hận anh! Mẹ kiếp, đưa ví của anh cho em mượn một lát.”
Tô Tuyết Ngưng: “…”
Tống Kỳ Diễn chủ động đưa cho cô công cụ có thể dùng để đánh người.
Một giây sau, một cái ví da đập vào ót hắn, rơi bịch xuống đất.
Lúc này Cận Tử Kỳ mới hơi nguôi giận, an phận nằm trên giường, nhìn về phía bác sĩ: “Chúng ta vào thôi.”
Bác sĩ: "..."
-----
Quá trình sinh sản rất thuận lợi, thuận lợi hơn cả dự liệu của mọi người, Cận Tử Kỳ nhanh chóng được đẩy ra.
Cận Tử Kỳ buồn ngủ vì quá mệt mỏi.
Y tá tắm rửa sạch sẽ cho đứa bé, sau đó dùng tã lót bọc lấy rồi bế ra ngoài.
“Chúc mừng, là một tiểu công chúa.”
Trên hành lang, ba người đàn ông nhà họ Tống ngồi thành hàng.
Từ cao đến thấp, từ lớn đến nhỏ…
Tống Kỳ Diễn ngồi nghiêm chỉnh, Tống Vũ Cơ (Cận Mỗ Mỗ) gặm bánh gạo, Tống Tiểu Bảo ôm bình sữa.
Nghe thấy tiếng mở cửa phòng sinh, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về một hướng.
Tống Kỳ Diễn đứng bật dậy như bị điện giật.
Tống Vũ Cơ dừng động tác gặm bánh, bên quai hàm còn dính một hạt cơm, hiếu kỳ thò đầu.
Tống Tiểu Bảo uống một ngụm sữa, ngẩn ngơ rùng mình một cái.
Y tá trao đưa bé vào tay Tống Kỳ Diễn: “Bốn cân tám, đứa bé rất xinh xắn nhé!”
Tống Kỳ Diễn bế cẩn thận từng chút một, xúc động không nói nên lời.
Tóc mai trên trán của Cận Tử Kỳ đã mướt mồ hôi, cô được y tá đẩy về phòng bệnh.
Tống Kỳ Diễn xoay đầu nói với hai đứa trẻ: “Còn không mau đuổi theo?”
Tống Vũ Cơ lập tức tuột xuống ghế, bỏ bánh gạo vào túi, thúc giục Tống Tiểu Bảo vẫn đang ngồi trên ghế.
“Em trai, còn không mau đuổi theo?”
Tống Tiểu Bảo nghiêng đầu nhìn Tống Vũ Cơ một cái, tiếp tục bình tĩnh ngồi đó uống sữa.
Tống Vũ Cơ thở dài, đành phải bế thằng bé xuống, nắm lấy cánh tay mập mạp của Tống Tiểu Bảo: “Đi thôi!”
Tống Tiểu Bảo không khóc nháo làm loạn, ngoan ngoãn để anh hai nắm tay, vui vẻ đi theo.
-----
Cận Tử Kỳ tỉnh giấc liền nhìn thấy đứa con thứ ba của mình bên đầu giường.
Nhỏ nhỏ tròn tròn, nhỏ đến đáng thương, nhỏ như mèo con.
Dường như đặt trong lòng bàn tay cô cũng không thể tính là to.
Trong phòng bệnh không có ai, ánh mặt trời ấm áp rọi vào, chiếu sáng đôi má của đứa bé.
Tóc gáy mềm mại như nhung, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp đáng yêu.
Cận Tử Kỳ trộm nhìn xuống dưới tã lót, không nghĩ rằng thật sự là con gái.
Cô nhớ đến lời của vị lão tăng ở Phạm Âm Tự, cái thai này của thí chủ là con gái, người trên vạn người…
Cận Tử Kỳ sờ sờ sống mũi nhỏ của con gái, có chút tự hào.
Tống Kỳ Diễn nhanh chóng xách một bình giữ nhiệt vào.
Cận Tử Kỳ nhìn thấy hắn, nhưng cũng làm như không thấy, tiếp tục đùa giỡn với cô con gái như mèo con của mình.
“Dậy rồi à? Lại đây uống chút canh đi, anh cố ý nấu cho em đó.”
Tống Kỳ Diễn nhận thấy sự lạnh lùng của cô nhưng vẫn vui tươi hớn hở như cũ, bưng chén canh ngồi một bên chờ đợi.
Qua một lúc lâu, Cận Tử Kỳ mới ngẩng đầu, liếc mắt nhìn hắn.
“Tại sao anh không đi làm?”
Tống Kỳ Diễn lựa chọn bỏ qua sự không hoan nghênh trong lời nói của cô, hắn múc một muỗng canh đút tới bên miệng Cận Tử Kỳ: “A…”
Trông thấy bộ dạng nịnh nọt của hắn, khóe môi Cận Tử Kỳ cong lên một chút, ngoan ngoãn há miệng.
-----
Cận Tử Kỳ ở bệnh viện một tuần, một tuần sau cô và đứa nhỏ thứ ba của nhà họ Tống cùng xuất viện.
Đứa nhỏ thứ ba của nhà họ Tống, tam công chúa, được đặt tên là Mạch Mạch.
Đầu tháng mười một, thời tiết hơi lạnh, toàn thân Cận Tử Kỳ được bao bọc chặt chẽ. Sau khi sinh con, vóc dáng của cô vẫn thon thả như cũ, chỉ là mặt vẫn còn hơi sưng vù, Tống Kỳ Diễn che chở cho cô ngồi vào xe.
Nhà họ Tống lại thêm một thành viên mới, bầu không khí của cả tòa biệt thự đều vui mừng hớn hở.
Tống Tiểu Bảo đang bưng bình sữa uống, nhưng mắt lại nhìn Cận Mỗ Mỗ bên cạnh đang cho bạn nhỏ Mạch Mạch uống sữa.
Bởi vì sự ra đời của bạn nhỏ Mạch Mạch, Tống Tiểu Bảo không còn là người được nhường nhịn nhất trong nhà nữa. Tống Tiểu Bảo rất khó chịu, cậu nhóc hừ hừ, thừa dịp tất cả mọi người đều không chú ý, chập chững đi đến, quay lưng lại len lén uống cạn sạch bình sữa của Mạch Mạch.
Sau đó lại ngang nhiên quay lại ngồi trên mặt thảm, thảnh thơi uống phần sữa của mình.
Cận Mỗ Mỗ đi tè xong quay lại liền nhìn thấy bình sữa trống trơn nằm bên cạnh Mạch Mạch.
Con ngươi đảo một vòng, Cận Mỗ Mỗ cầm bình sữa đi tới trước mặt Tống Tiểu Bảo, bắt đầu hỏi tội: “Tiểu Bảo, là em làm phải không?”
Tống Tiểu Bảo ôm bình sữa, liếc mắt nhìn anh trai một cái, kiêu ngạo quay lưng, thản nhiên để lại cho Cận Mỗ Mộ một cái bóng lưng.
Bởi vì đói nên Mạch Mạch oa oa gào khóc.
Cận Mỗ Mỗ đau lòng, ôm em gái dỗ rồi lại dỗ.
Cậu nhất định phải dỗ em gái thật tốt, cậu phải nuôi cho em gái thật mũm mĩm, vậy thì Trác Tiểu Phàm mới thích!
Mạch Mạch rúc trong lòng anh hai, tủi thân bĩu bĩu cái miệng nhỏ.
Đương nhiên, nếu như cô nhóc biết được anh hai nhà mình vì muốn cưới vợ mà đã bán mình cho một tên tiểu bá vương nào đó, không chừng cô sẽ gân cổ điên cuồng gào khóc. Cô có hai người anh trai, nhưng lại không có nổi một người tốt!
-----
Tiệc đầy tháng của bạn nhỏ Mạch Mạch cũng được tổ chức rất hoành tráng.
Mạch Mạch cũng đã rất ra dáng, cô nhóc mặc một bộ váy công chúa mềm mại trắng muốt, vô cùng đáng yêu.
So với hai đứa con trai, Tống Kỳ Diễn càng yêu thương Mạch Mạch, quả thật là nâng hòn ngọc quý trên tay, ôm Mạch Mạch đi khoe khắp nơi, sợ rằng khách khứa không biết hắn sinh ra một tiểu bảo bối xinh đẹp động lòng người thế này.
Tiểu công chúa Mạch Mạch ngậm một cái núʍ ѵú cao su nhỏ, dáng vẻ thản nhiên mở to đôi mắt, cả một buổi tiệc đều không khóc.
Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ phải đi tiếp khách thì sẽ giao nhiệm vụ chăm sóc tiểu công chúa Mạch Mạch cho Cận Mỗ Mỗ - người chủ động xin nhận nhiệm vụ.
Hôm nay, Cận Mỗ Mỗ đã thay một bộ vest đặt may riêng, đeo lên một cái nơ nhỏ đáng yêu.
Tống Tiểu Bảo do Tống Ngưng Tuyết chăm sóc, cậu nhóc bưng bình sữa liếc mắt nhìn mọi người, từ đầu đến cuối không tỏ vẻ yêu ghét.
Cận Mỗ Mỗ bế tiểu công chúa, thừa dịp ba mẹ không chú ý, cậu nhóc len lén chạy đến phòng nghỉ của sảnh tiệc.
Để Mạch Mạch ngồi trên ghế sofa, Cận Mỗ Mỗ đi đến chỗ điện thoại bên cạnh, móc ra trong túi quần một tờ giấy nhỏ.
Cậu dò theo dãy số bên trên gọi một cuộc điện thoại.
Đợi đầu dây bên kia được kết nối, Cận Mỗ Mỗ phấn khởi reo lên: “Cậu ở đâu vậy? Tớ bế Mạch Mạch đến phòng nghỉ rồi này. Ừ, lầu 2, sảnh tiệc 208, sau khi vào cậu hỏi cô nhân viên thì biết ngay, ừ, được rồi… Bái bai!”
Cận Mỗ Mỗ cúp điện thoại, trở lại bên cạnh cô nhóc, Mạch Mạch đang nằm trên ghế sofa mở to mắt.
“Em gái, anh hai giới thiệu cho em làm quen một người bạn tốt, có muốn không? Em gặp rồi nhất định sẽ thích.”
Bạn nhỏ Mạch Mạch vẫn rất đơn thuần, hồn nhiên không biết bụng dạ xấu xa của Cận Mỗ Mỗ, cô nhóc chỉ vừa cười tít mắt vừa thổi bong bóng. Cận Mỗ Mỗ cảm thấy em gái cực kỳ đáng yêu, Trác Tiểu Phàm nhất định sẽ thích!
Không bao lâu sau, cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một cái đầu nhỏ đội mũ berets thò vào.
Cận Mỗ Mỗ nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, vẫy vẫy tay: “Sao giờ mới đến, mau đến xem em gái của tớ này!”
Một hình dáng bé nhỏ nhiều màu sắc lách vào, sau đó lập tức khép cửa lại, chạy đến trước sofa. Mặc dù chỉ mới sáu bảy tuổi nhưng giữa hàng lông mày non nớt đã toát ra khí chất, cậu nhóc bắt chước Cận Mỗ Mỗ ngồi xổm xuống.
“Đây là em gái của cậu à? Sao mà giống mèo con quá vậy?”
Cận Mỗ Mỗ tự hào bế Mạch Mạch đưa vào lòng Trác Tiểu Phàm: “Nhìn thử đi, nếu như cảm thấy xinh xắn thì chúng ta quyết định như thế nhé!”
Trác Tiểu Phàm cúi đầu, thật sự cẩn thận suy nghĩ đến tướng mạo của Mạch Mạch.
Không biết có phải do Mạch Mạch đói rồi không, cô nhóc bắt đầu không ngừng liếʍ láp những đồ vật bản thân có thể chạm đến. Cận Mỗ Mỗ sợ Trác Tiểu Phàm quan sát gặp chướng ngại nên đã lấy mất núʍ ѵú cao su lúc nãy, cho nên khi Trác Tiểu Phàm vừa cúi đầu đã bị Mạch Mạch thè lưỡi liếʍ trúng cằm.
Trác Tiểu Phàm hơi không thoải mái, cúi đầu định giáo huấn cô nhóc, kết quả lại bị Mạch Mạch liếʍ trúng miệng.
Cận Mỗ Mỗ, Trác Tiểu Phàm: “…”
“Cận Mỗ Mỗ, con ôm em trốn ở đây làm gì thế?” Giọng nói Cận Tử Kỳ vang lên ngoài cửa.
Tay Trác Tiểu Phàm run lên, cậu nhìn Cận Mỗ Mỗ, hai bên im lặng không nói tiếng nào.
Cận Tử Kỳ mở cửa bước vào liền chứng kiến một tiểu quỷ lạ mặt ăn vận sặc sỡ đang ôm con gái nhà mình, à không, nói chính xác là đang trêu chọc con gái nhà mình, không nhìn thấy cái miệng đó đang thơm lên khóe miệng con bé hay sao?
“Cậu là con nhà ai? Sao có thể thơm bé gái bừa bãi thế?”
Trác Tiểu Phàm, Cận Mỗ Mỗ: “…”