Chương 13

Về khách sạn, Quốc Thịnh mệt mỏi ngồi trên ghế, tay anh ôm lấy Thanh Đan. Cô nhận ra từ lúc gặp người tên Mỹ Linh kia, tâm trạng của anh rất không vui.

“Cô gái khi nãy…là người anh từng yêu phải không?”

Quốc Thịnh nghe Thanh Đan hỏi thì ngỡ như bị ai phát hiện việc xấu, đôi tay đang ôm lấy cô cũng dần buông ra.

“Ừm. Nhưng chuyện lâu rồi.”

Quốc Thịnh không muốn nói nữa, liền lảng sang chuyện khác.

“Đêm nay đêm cuối rồi, mai chúng ta về nhà!”

“Vâng, em đã chuẩn bị quà gửi anh trai và cha mẹ!”

Quốc Thịnh nhìn Thanh Đan, anh cười đắc ý.

“Vậy còn quà của anh? Em quên rồi sao?”

Thanh Đan ngớ người, cô chưa kịp trả lời thì đã bị Quốc Thịnh ép sát tường, hơi thở anh nóng ấm ghé sát tai cô.

“Em không có quà cho chồng em sao?”

Thanh Đan ngạc nhiên nói rằng mình không biết chuyện này. Quốc Thịnh cười đắc ý nhìn cô. Tiện tay nhấc Thanh Đan lên, đi thẳng vào giường.



Thời gian này, Tần Hào vì muốn chiếm lòng tin của cha dượng, anh ta mở lời xin ông Trần cho vào công ty để làm việc. Lấy lý do không có vốn làm ăn, vừa để ông đồng ý, mà vừa như trách ông không chịu giao số tiền kia.

Ông Trần vì nể tình vợ chồng với bà Hoa, lại cũng tin tưởng Tần Hào mà cho anh ta vào công ty.

Tần Hào tươi cười cảm ơn cha dượng, anh hứa hẹn sẽ không khiến ông thất vọng. Nhưng sau lưng, Tần Hào nổi giận vì ông Trần chỉ cho anh làm một nhân viên không hơn không kém. Ngày ngày bị người ta sai vặt như những người thử việc khác, có chuyện gì sai phạm cũng đổ lỗi tại Tần Hào.

Tần Hào ngậm ngùi chịu đựng, lòng tham của anh là muốn chiếm cả cái công ty này cho riêng mình.



Một thời gian nọ, công ty bắt đầu có chuyện kho bị mất đồ, camera an ninh đều bị kẻ xấu bôi đen. Ông Trần nóng ruột muốn tìm kẻ phá hoại. Một lần khác, thư kí Hiền, thư ký riêng của ông Trần phát hiện bị mất hồ sơ công việc. Sự việc được báo lại, ông Trần sốt ruột vì khách hàng sắp đến.

Bất ngờ khi ấy, một công ty cạnh tranh khác xuất hiện, sau khi nghe bên ấy nêu lên ý kiến trong tập hồ sơ, thư ký Hiền nhận ra đấy là của mình.

“Các người đừng đổ oan, bằng chứng đâu bảo chúng tôi ăn cắp hả?”

“Rõ ràng đề án này do tôi soạn ra, các người lại lấy mất!”

Cả hai bên cạnh tranh quyết liệt, nhưng phía ông Trần lại không có bằng chứng bên kia đã lấy cắp, đành tự cho rằng do bản thân sơ suất.

Ông Trần suy nghĩ, trước giờ chưa hề có chuyện này, từ khi Tần Hào vào công ty, mọi thứ như bị đảo lộn. Dù ông cố gắng nhưng mối nghi hoặc vẫn chỉ về Tần Hào.

Trong một buổi ăn cơm tối, ông Trần giả vờ lên tiếng về việc của công ty.

“Tần Hào, con có kiểm tra đầy đủ chưa?”

“Sao cơ? À vâng xong rồi!”

“Gần đây công ty thường xuyên có chuyện, ta nghi ngờ có kẻ phá hoại!”

Tần Hào nghe xong, ánh mắt khẽ lườm ông Trần. Bà Hoa nhìn thấy thì liền lên tiếng.

" Ôi chuyện công ty, ai lại đem về nhà mà kể lể chứ!"

Bên ngoài cửa vang lên tiếng chuông, bà Hoa khó chịu lên tiếng.

“Giờ này rồi mà ai còn đến chứ!”

Cánh cửa mở ra, Thanh Đan từ từ bước vào, bà Hoa thấy cô về tay không thì tỏ thái độ khó chịu. Nghe nói Thanh Đan cùng Quốc Thịnh đi công tác, vậy mà giờ chả có gì làm quà.

Bà Hoa rớt nước đưa cho Thanh Đan, rồi bâng quơ nói vài câu. Thanh Đan chẳng đáp mà hỏi cha mình, xong cô đi thẳng lên phòng gặp ông. Bà Hoa nhìn theo tức giận, hàm răng nghiến lại.

Ông Trần thấy con gái thì nở nụ cười, giấu đi sự mệt mỏi. Thanh Đan mấy hôm nay nghe Quốc Thịnh nói về việc công ty của cha bị tranh hợp đồng, tuy không tham gia nhưng cô vẫn về thăm ông.

Thanh Đan hỏi về việc công ty, Ông Trần thở dài lắc đầu.

“Ta e là trong công ty có kẻ phá hoại. Nhưng lại không biết là ai!”

Ông Trần kể rõ ràng sự việc, rồi ông lại thở dài. Công sức của cả đời ông xây dựng, bây giờ lại bất lực nhìn nó bị phá.

Thanh Đan vỗ về cha mình, an ủi ông. Bất chợt ông Trần nhìn Thanh Đan.

“Con gái à, hay ta giao lại cho con? Con có Quốc Thịnh, ta tin nó sẽ giúp cho con!”

“Cha sao lại nói vậy, con không đủ sức!”

Ông Trần trầm ngâm mà không nói gì, ông biết sức Thanh Đan mà giao lại công ty là không thể. Nhưng ông chỉ có cô là con, không giao lại cho Thanh Đan, ông không biết phải làm thế nào.