Chương 15

Trong góc khuất, có năm sáu người cả trai lẫn gái hung thần ác sát đang đứng, và một cô gái đang run lẩy bẩy nằm trên đất. Bọn họ thì vênh váo hả hê, cô gái lại vết thương chồng chất.

“Con nhóc lỗ mãng, không biết trời cao đất rộng là gì sao? Con đường này là địa bàn của bọn tao.”

“Ở đây có rất nhiều tên ăn xin đã chết, không chừng mày sẽ là người tiếp theo.”

“Chết đi coi như xong, đỡ phải chướng mắt.”

“Cô ta thúi như vậy, làm bẩn thì thế nào?”

. . .

Từng câu từng chữ chửi rủa, những cú đấm cú đá không ngừng rơi trên người cô gái gầy yếu, cô chỉ cắn răng, máu tươi hỗn độn bên khóe môi nhưng cô vẫn không nói tiếng nào.

Có đôi khi, chết cũng có thể xem như được giải thoát, nhưng có một số người lại không vứt bỏ được tôn nghiêm.

Người qua đường đi tới đi lui, buồn cười không? Thế nhưng lại không có ánh mắt nào dừng lại, thậm chí chỉ một thôi cũng không có.

Cuộc sống vốn là như vậy, bản thân mình và người khác, chia làm hai thế giới. Con người vốn là như vậy, keo kiệt thương hại, thói quen thờ ơ ơ hờ.

Cô gái nhắm hai mắt, có lẽ cầu nguyện Thượng Đế để cho cô chết có tôn nghiêm một chút sao? Là ảo giác sao? Trong thoáng chốc, giống như cô nhìn thấy thiên sứ từ từ đứng trong tuyết, từng chút từng chút nhích lại gần mình, đột nhiên cô sợ, sợ thiên sứ sẽ ghét mùi thối và những vết bẩn trên người mình.

Cô đã không còn nghe rõ nữa, hốt hoảng một cái bỗng nhiên trời đất xoay tròn, thiếu niên xinh đẹp rất rõ ràng, mỗi một câu nói cũng rõ ràng.



“Còn động vào cô ấy một cái nữa, ở đây đã chết rất nhiều người, tiếp theo sẽ là bọn mày.” Giọng nói rất trầm, còn có âm u lạnh lẽo khắc nghiệt, lại giống như tiếng trời quanh quẩn vành tai cô gái.

“Mày là ai? Ở đây không có chuyện cho mày quan tâm.” Cô gái rất đáng ghét, giọng nói này đã quấy rầy đến thiên sứ của cô.

“Con đường này không phải là địa bàn của bọn mày.” Dừng một chút, “Mà là của nhà họ Tả.”

Sau đó những khuôn mặt hả hê vênh váo quay lại nhìn nhau, bắt đầu trở nên khúm núm, cuối cùng bị gió cuốn đi sạch sẽ.

Mắt của cô rất đau, nhất định là đã sưng húp lên rất khó coi, nhưng cô vẫn cố gắng hết sức mở ra thật lớn để nhìn thấy người thiếu niên ấy.

Nhưng thiếu niên đó vẫn không nhìn cô lấy một cái, giống như chỉ một người qua đường, thậm chí khi cậu xoay người còn mang theo một phần kiên quyết.

Không biết cô gái lấy dũng khí ở đâu ra, có thể là do đã rơi vào mức đường cùng, nên sẽ không bỏ qua một tia hy vọng đi.

Cô đau đớn kéo tay thiếu niên đang bước chân đi. Giọng nói run rẩy, cô cầu xin: “Hãy dẫn tôi đi đi.” Trong mắt cô gần như tỏa ra hơi nóng, có một loại chất lỏng chưa quen thuộc không được khống chế, “Ở lại nơi này tôi sẽ chết.”

Danh dự của cô, bướng bỉnh của cô, thế nhưng cô đã hoàn toàn quên được.

Cô đã quên đi thứ gì đó qua rất nhiều năm, thế nhưng lại có thể học được tất cả những yếu ớt như thế này.

Thiếu niên không nhìn mặt cô gái, chỉ cau mày lại, nói: “Dơ tay tôi rồi.” Cậu ngẩng đầu, chống lại đôi mắt sưng húp của cô gái, không có chán ghét, nhưng cũng không có bất kỳ tình cảm gì, hỏi: “Tay tôi có đẹp không?” Hôm nay đã có một cô gái nói tay cậu rất đẹp đó, cậu muốn ngây thơ xác nhận lại một lần nữa.

Cô gái sững sờ một lúc lâu, cúi đầu nhìn đôi tay sáng bóng rõ ràng, gật đầu: “Ừm, tay anh rất đẹp.”

Đôi bàn tay thật là đẹp, đây hẳn là một kiệt tác tỉ mỉ của Thượng đế, nhưng lại bị cô gái này làm cho dơ bẩn, chỉ chút dấu vết đó cũng khiến cô gái cảm thấy chói mắt, cô rụt một cái tay lại.



Nhưng, cậu lại nắm lấy tay cô, có xúc cảm lạnh lẽo.

Dường như rất nhiều thứ đều ngừng lại, cô chỉ nghe cậu nói: “Tay cô cũng rất ấm.” Cô gái chỉ cảm thấy đang chìm nổi trôi giạt bỗng dưng bắt được bè gỗ, bởi vì có người nói, “Tôi sẽ không để cho cô chết.”

“Ừm.” Cô gái cũng không dễ tin tưởng người khác, thế nhưng lần này cô lại không hoài nghi chút nào.

Đây chính là thiên sứ của cô.

“Cô tên là gì?”

“Sơ Ảnh, Thành Sơ Ảnh.”

Thiếu niên xoay người, dường như cô gái còn nghe thấy một câu: “Thì ra đôi tay này còn có thể cứu người, tôi vẫn cho rằng nó chỉ biết gϊếŧ người thôi đấy?”

Mùa đông này rất bình thường, nhưng lại có rất nhiều chuyện xưa không tầm thường.

Sau nhiều năm qua đi, cô gái mới biết cô cũng chỉ là cái bóng của người đó, nhưng lại phạm vào một kết quả muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Trong trận tuyết này, từ đó bọn họ cũng không trốn thoát khỏi bánh xe của vận mệnh.

Năm tháng như thoi đưa, mùa đông tuyết năm ấy cũng không còn nữa, những câu chuyện tâm sự ấy còn lắng đọng được bao nhiêu, lại có bao nhiêu bị xói mòn.

Một mình Tả Thành đứng trong không gian trống rỗng, lạnh lẽo tăm tối, chỉ có ánh trăng xa xa đang chiếu lại ký ức mười một năm về trước của anh.