Chương 1

Có một loài hoa nở vào mùa Hạ, với cái tên rất đẹp—— Anh túc. Thời kỳ nở hoa của anh túc rất ngắn, nở ra không đủ, mười mùa hoa luân hồi, mùa hạ tránh không khỏi mặc sức anh túc.

Trong thành phố Tả Thành, có một toà nhà tên Đồng Tước, khoá Giang Hạ Sơ. Thành khóa Hạ Sơ, thoáng một cái đã cách một đời.

Chớp mắt, đã đến mùa hạ, tháng tư mùa hoa anh túc nở, rất lạnh rất lạnh.

Ban đêm, ánh trăng không tròn, màu vàng hơi đỏ che kín một tầng mỏng manh. Gió mát thổi lăn tăn mặt hồ nước mùa hè, như hàng chân mày cô vẫn chìm trong cơn mộng.

Một giọt lệ chảy xuống làm ướt áo gối. Dưới ánh đèn thuỷ tinh, mặt cô gái tái nhợt, bờ môi đỏ tươi xinh đẹp nhếch lên.

Người không tỉnh, mộng không tán, bên gối rối loạn suy nghĩ của ai?

Trong phòng ánh đèn mờ mờ, lại chưa bao giờ u ám, bởi vì cô gái đó sợ bóng tối.

Cách một chiếc áo gối, bên cạnh cô là Tả Thành. Ánh trăng chiếu rọi bóng người trên giường đang run rẩy, một đôi mắt còn đen hơn bóng đêm từ từ mở ra.

Cô gái bên cạnh run nhè nhẹ, Tả Thành đưa tay, vòng quanh cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Thâm Hạ, tỉnh tỉnh, Thâm Hạ, đừng sợ."

Giang Thâm Hạ bị bóng đè, kéo dài mấy tiếng trời ơi, tỉnh, lại tiếp tục, có lúc lại không tỉnh được.

Tay Tả Thành lúc nào cũng rất lạnh, ôm bả vai Giang Thâm Hạ, nhiệt độ xông vào da cô. Lông mi dài giống như cánh bướm bị làm ướt, khẽ run, lần nữa mở ra, con ngươi sương mù cực kỳ giống như đứa trẻ bị lạc đường, bất lực, sợ hãi như vậy. Cô quay đầu, nhìn người bên cạnh mình, nhỏ giọng thăm dò: "Tả Thành?"

Mới vừa rồi là mơ, vậy bây giờ thì sao? Là thật sao? Nhưng tại sao lại giống như đang mơ vậy?

Động tác của anh dịu dàng vỗ vai cô, trong giọng nói có chứa mê hoặc thuộc về Tả Thành: "Đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi."

Bên trong ánh mắt, không có chút xíu nhập nhèm, cô tỉnh táo như vậy, nhưng lại cảm thấy hốt hoảng, cô lôi ống tay áo của anh: "Tả Thành, Tả Thành, là anh có đúng không?"

Đây không phải là mơ có đúng không? Vậy mới vừa rồi là cái gì? Cũng không phải là mơ. Rốt cuộc cô là ai? Là Giang Thâm Hạ? Thật sao?



Tả Thành hôn một cái lên chân mày đang nhíu lại của cô, khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo như thường ngày: "Ừ, Thâm Hạ, là anh."

Hạ Sơ, anh vẫn chỉ luôn có mình em. Trong lòng anh thầm kêu tên Hạ Sơ, không phải là Thâm Hạ, đây là bí mật của anh, không thể để cho cô gái này biết được.

Vốn dĩ đang nắm tay áo của Tả Thành, đột nhiên buông ra. Tả Thành, có thể đừng gạt em không, em đã tỉnh táo. . .

Tiếng nước trong và gợn sóng vang vọng giữa ban đêm trống trải, cô ghé vào người anh nỉ non: "Lúc nãy em nằm mơ, em mơ thấy em biến thành Hạ Sơ, lúc Hạ Sơ mười một tuổi, Hạ Sơ mười sáu tuổi, Hạ Sơ mười bảy tuổi, mỗi dáng vẻ của Hạ Sơ đều có, Hạ Sơ cười, chỉ chốc lát sau, lại khóc, khóc đến thật đau lòng." Tay lướt nhẹ qua gối đầu ươn ướt, "Nhìn xem, gối đầu đều ướt rồi, giống như người khóc đó thật sự là em." Cô nhìn anh, không cẩn thận nước mắt lại trượt xuống.

Cô nhìn thấy rồi, con ngươi Tả Thành đột nhiên biến thành màu đen, sắc bén giống như chim ưng ban đêm.

Tả Thành ôm cô thật chặt, giọng nói bỗng nhiên không lưu loát: "Thâm Hạ, đừng nói nữa."

Rốt cuộc, cô đã mơ thấy gì? Mà Tả Thành lại sợ như vậy, Giang Thâm Hạ không nên tỉnh táo, mặc kệ là mơ, hay là tỉnh, đều không nên tỉnh táo.

Cô cứng nhắc không nhúc nhích, chỉ là càng không ngừng lẩm bẩm giấc mơ của mình: "Không, Hạ Sơ khóc, khóc suốt, mưa rơi rất to, cô ấy nói cô ấy sợ hãi, nói cô ấy bị lạc rồi, không về được, chúng ta làm cho Hạ Sơ trở về có được không?"

Sau đó cô không nói câu nào nữa, chỉ là nâng mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt giống như người đi ra từ trong bức hoạ Tố Miêu thời Trung Cổ, trống rỗng như thế.

Tả Thành nhìn lông mày cô, môi cô, mặt cô, duy chỉ có không nhìn mắt cô, anh nói: "Thâm Hạ, Hạ Sơ đi rồi, đi đến một nơi rất xa, cô ấy rất tốt, cho nên, đừng nhớ đến cô ấy nữa, hãy quên cô ấy đi có được không?"

Giang Hạ Sơ không thể trở về, không thể, như vậy anh mới có thể giữ cô lại được.

Ánh mắt lạnh lẽo, mờ đi, mặt cô không chút thay đổi hỏi: "Anh hi vọng em quên sao? Tả Thành, không phải anh hi vọng em nhớ tới Hạ Sơ sao? Không hy vọng cô ấy trở lại sao?"

Đột nhiên, khiến người ta trầm mặc, thật lâu, anh mới mở miệng, giống như mê hoặc: "Thâm Hạ, anh là Tả Thành, là Tả Thành em yêu, anh vẫn sẽ ở cùng với em, cho nên đừng suy nghĩ lung tung có được không?"

Cái gì cũng đều có thể sai, cái gì cũng đều có thể quên, hoặc là nhớ, cái gì cũng có thể thay đổi được, chỉ phải nhớ kỹ cô yêu anh, anh chỉ muốn như vậy.