Hứa Như sắc mặt tái nhợt, cô cũng là vừa mới ý thức được.
“Trở về đi, Bác sĩ Lý không cần.” Diệp Hạ Hạ chặn cửa ra vào không cho cô vô.
“Diệp Hạ Hạ.” Bên trong đột nhiên truyền đến giọng nói của Lý Thế Nhiên, Diệp Hạ Hạ dừng một chút, nhưng vẫn không di chuyển.
Hứa Như nhíu mày, vượt qua cô ta bước vào trong.
Diệp Hạ Hạ vội vàng kéo cô lại, nhưng lại đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lý Thế Nhiên, vô cùng sợ hãi.
“Lý Thế Nhiên…” Hứa Như nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, nội tâm kịch liệt áy náy.
Nếu như không phải do cô, Lý Thế Nhiên sẽ không phải đến bệnh viện.
“Đừng tự trách mình, cũng không sao!” Lý Thế Nhiên biết rõ cô đang nghĩ gì, mở miệng an ủi.
Hứa Như nắm tay anh, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi!”
Diệp Hạ Hạ nhìn thấy hai người tình ý liên tục, đứng ở cửa ra vào cũng cảm thấy có một chút xấu hổ.
Thế nhưng cô không thể đi!
“Lý Thế Nhiên, đều là cô ấy làm hại anh!” Diệp Hạ Hạ lên tiếng chỉ trích.
Anh nhìn về phía Diệp Hạ Hạ, cau mày nói: “Cô Diệp, đừng nói lung tung!”
“Em không có!”
“Anh còn dị ứng thứ gì nói cho em biết, em nhất định sẽ nhớ kỹ.” Hứa Như khẩn trương nói, còn lấy ra cả bút giấy.
Dị ứng có thể lớn hoặc nhỏ, đồ ăn tối qua toàn là đồ cay, khó trách cơ thể phản ứng mạnh như thế.
Nhìn da của anh hồng hồng một mảng lớn, Hứa Như không khỏi đau lòng.
Lý Thế Nhiên cong môi lên, vừa muốn mở miệng thì đã bị Diệp Hạ Hạ cướp lời: “Bác sĩ Lý chính là không quen ăn những thứ thực phẩm rác rưởi!”
Thực phẩm rác rưởi?
Sắc mặt Hứa Như trầm xuống, hoàn toàn chính xác, bình thường bữa ăn của Nhà họ Mộ đều rất thanh đạm nhưng cũng không kém phần tinh tế, quả thật là trình độ tiêu chuẩn của nhà hàng cao cấp.
“Diệp Hạ Hạ, đi ra ngoài!” Lý Thế Nhiên nhìn Diệp Hạ Hạ tức giận quát, muốn gọi điện cho người ta đến kéo cô đi ra.
Diệp Hạ Hạ lập tức kinh sợ, vẫy vẫy tay: “Em đi, em đi là được! Đừng tìm ba em!”
Cô vất vả lắm mới trốn được ra ngoài, không để dễ dàng bị bắt trở về!
Phòng bệnh rất nhanh yên tĩnh trở lại, Hứa Như nhìn Lý Thế Nhiên, trầm giọng hỏi: “Là ăn không quen sao?”
“Không có, chỉ là do dị ứng với ớt!” Lý Thế Nhiên giải thích.
“Về sau đừng ăn nữa.”
“Thích đi ăn, anh sẽ đi ăn cùng em.” Ánh mắt Lý Thế Nhiên vô cùng dịu dàng, lộ rõ sự cưng chiều.
Hứa Như cắn nhẹ môi, lắc đầu: “Sau này không thích nữa, em cũng sẽ không ăn nữa.”
Sau khi phục hồi lại tinh thần, Hứa Như mới ý thức được bản thân đã nói cái gì..
Trời ạ! Cô đã nói gì vậy chứ!
“Được! Tất cả đều nghe theo Bà Lý.” Lý Thế Nhiên cười cười gật đầu.
Hứa Như quay đầu, đôi má bất giác đỏ lên.
Chuyện Lý Thế Nhiên dị ứng kinh động đến không ít người, không bao lâu viện trưởng với các bác sĩ cũng đến phòng bệnh thăm người, đương nhiên, cũng không thiếu được các y tá.
Hứa Như rất nhanh đã bị chen đến ngoài cửa, trước mặt tất cả đều là người.
Cô xuống dưới mua đồ ăn cho anh, lúc trở về, phòng bệnh đã yên tĩnh trở lại.
Thế nhưng trong phòng chất đầy quà, điều này có thể cho thấy sự nổi tiếng của Lý Thế Nhiên.
“Sự quyến rũ của Bác sĩ Lý thật sự không có cách nào ngăn cản nổi.” Hứa Như nói xong, tùy ý cần lấy một hộp quà.
“Lớn lên đẹp trai, không có biện pháp!”
Hứa Như tức giận trừng mắt nhìn anh: “Da mặt dày!”
“Chẳng lẽ em cảm thấy anh không đẹp trai sao?” Lý Thế Nhiên tới gần, ôm lấy vai của Hứa Như, cô lập tức bị anh ôm vào trong l*иg ngực.
Trên mặt Lý Thế Nhiên có không ít dấu giống như phát ban đỏ, thế nhưng lại không thể làm giảm bớt vẻ điển trai của anh.
Hứa Như nghiêm túc nhìn anh, ba từ không đẹp trai…làm sao nói ra khỏi miệng!
“Đẹp trai muốn khóc!” Hứa Như cố ý lộ ra bộ dạng khóc, chọc cho Lý Thế Nhiên cười tươi như hoa.
Anh bình thường luôn cười một cách hững hờ, bây giờ nụ cười tươi này thật chân thật, phải nói là thật sự đẹp mắt đến mê người.
Hứa Như cuối đầu xuống, khóe miệng cũng cong lên.
Mở hộp quà trên tay ra, hóa ra là một hộp chocolate, trên đó còn viết: Gửi tình cảm chân thành cho Bác sĩ Lý.
Hứa Như lập tức trở mặt, ném chocolate vào người của Lý Thế Nhiên.
“Là của tình cảm chân thành cho anh.”