“Sao vậy, Lý Thế Nhiên không ở bên cạnh cô sao?” Diệp Kình trêu đùa.
“Liên quan rắm gì tới anh.” Tâm trạng của Hứa Như lúc này vốn không tốt, đối với Diệp Kình tự nhiên cũng không có sắc mặt đẹp gì.
“Hèm hèm, đây chính là thái độ cô đối đãi với hiệu trưởng tôi sao?” Diệp Kình đanh mặt, giọng điệu uy nghiêm.
Hứa Như phồng mang trợn má, tức giận khiến cảm xúc của cô gần như không thể khống chế.
Anh ta bôi nhọ Lý Thế Nhiên, cô là thật sự không thể dùng sắc mặt tốt đối diện với Diệp Kình.
“Đối diện với một hiệu trưởng thị phi bất phân, tôi có thể có thái độ tốt gì chứ.” Hứa Như lạnh giọng nói.
Nghe vậy, Diệp Kình càng thêm tức giận rồi: “Đừng tưởng có Lý Thế Nhiên chống lưng cho cô thì tôi thật sự không thể làm gì được cô!”
“Sao hả, hiệu trưởng Diệp là kiên trì muốn tôi nghỉ học sao?” Hứa Như lạnh lùng nhìn anh ta.
Cô trước giờ không sợ Diệp Kình.
Diệp Kình đanh mặt, trước đây là giáo sư, bây giờ là hiệu trưởng, không có học sinh nào dám nói chuyện với anh ta như vậy!
“Phải!” Anh ta tức giận nói.
Dựa vào việc cô là người của Lý Thế Nhiên thì anh ta không chứa nổi cô rồi.
“Vậy tôi chờ xem thử giáo sư Diệp còn có thủ đoạn hay gì.”
Dứt lời, Hứa Như treo cái bịt mắt vào, mắt không thấy lòng không phiền!
Hành trình không dài, nhưng Hứa Như không ngờ mình còn có thể ngủ được, khi tỉnh dậy hành khách trên máy bay trên cơ bản đều xuống máy bay rồi.
Cô vội vàng cầm hành lý, trở về Lý Gia Loan, không có bóng dáng của Lý Thế Nhiên, nghĩ tới bạn bè bình thường qua lại thân thiết với Lý Thế Nhiên, Hướng Hoằng.
Nhưng... cô không có phương thức liên lạc của Hướng Hoằng.
Có điều hỏi Lưu Thanh, lập tức thì có thể liên lạc được rồi.
Hướng Hoằng suy nghĩ, đã nói cho Hứa Như một địa chỉ biệt thự.
Hứa Như lập tức đi tới, chỉ là khu biệt thự canh phòng nghiêm ngặt, cô ngay cả tiểu khu cũng không vào được.
Đứng ở cửa tiểu khu, Hứa Như nhìn bản đồ, nơi này là một khu biệt thự nằm ở phía đông ngoại ô Nam Thành, là kiểu kiến trúc cũ của nhiều năm trước rồi, người có thể sống ở đây, đều là hào môn quý tộc có thân phận địa vị nhất định.
Cô thử hỏi Lăng Diệu có quen biết người sống ở đây không, nhưng câu trả lời nhận được khiến cô thất vọng, không có.
Lúc này, bên hông từ từ có một chiếc xe sang đỗ lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt không mấy xa lạ.
“Tôi đưa cô vào.” Chu Thâm cất lời.
Dứt lời, tài xế đã bước xuống mở cửa trước rồi.
Hứa Như lo lắng cho Lý Thế Nhiên, lúc này cũng không nghĩ quá nhiều, dù sao vào tiểu khu thì xuống xe.
“Ở phía trước cho tôi xuống là được rồi.” Hứa Như mở miệng.
“Cô muốn tới căn biệt thự nào, tôi đưa cô đi.” Giọng của Chu Thâm nghe thấy êm dịu, thực chất lại mang theo vài phần cường thế.
Đây là ngữ khí thường thấy của người thuộc tầng lớp trên.
“Anh dừng xe đi, không cần đưa tôi.” Hứa Như lạnh lạnh nói.
“Cô sợ tôi sao?” Chu Thâm hơi tiến lại gần một chút, khí tức mạnh mẽ cũng theo đó mà bao trùm.
Nhịp tim của Hứa Như đập thình thịch, nhìn người đàn ông nguy hiểm trước mắt, siết chặt lòng bàn tay.
Nhìn sắc mặt của cô đều bị dọa cho trắng bệch rồi, Chu Thẩm lại ngược lại mỉm cười.
“Xuống xe đi.”
Vốn dĩ còn mang vẻ lạnh lẽo, nhưng nháy mắt, lại chuyển nắng rồi.
Hứa Như hồi hồn lại, nói cảm ơn rồi lập tức xuống xe.
Thật sự không nên trêu chọc vào người đàn ông này.
Chiếc xe sang lướt qua cô mà chạy vυ"t đi, Hứa Như bị dọa giật mình, cầm điện thoại không vững mà rơi xuống đất.
Khi nhặt lên lại thì đã đen màn rồi.
Cô phiền muộn giẫm chân, vốn dĩ vừa rồi còn có một chút xíu cảm kích đối với Chu Thâm, bây giờ một chút cũng không có rồi!
May mà cô nhớ địa chỉ mà Hướng Hoằng nói cho cô, dọc theo hai bên đường đi không bao lâu, bước chân của cô dừng ở trước cửa của một ngôi nhà mang phong cách của Nhật.
Sắc trời đã dần dần tối lại, nhưng riêng căn biệt thự lạnh lẽo này, không có đèn.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hứa Như không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Ôm lấy cơ thể, cô tìm được chuông cửa.
Chỉ là ấn hồi lâu, một chút hồi âm cũng không có.
Nhìn tường rào cao cao, Hứa Như nhăn mặt, nhìn một vòng xung quanh bên ngoài biệt thự, cuối cùng cũng tìm được một cơ hội trèo qua bức tường thấp vào trong.
Nhưng thân thủ của cô thật sự không tốt lắm, không dễ dàng gì mới trèo lên được thì không có gan nhảy xuống.
Đứng ở trên tường rào này, Hứa Như run cầm cập, một cơn gió lại thổi qua, cô không đứng vững, cả người lăn xuống...
Tiếng thét vang lên, cô vậy mà còn có thể nhanh nhạy che miệng của mình lại.
Có điều, có người tới rồi.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Hứa Như nằm trên bãi cỏ trong tư thế chó ăn shit, khi ngước mắt, cái đập vào mắt là một đôi giày da bóng loáng.
Sau đó, vang lên một tiếng thở dài bất lực.
“Sao lại tới rồi.” Giọng của Hứa Như cất lên thì Lý Thế Nhiên đã bế ngang người cô lên.
Hứa Như lập tức ôm chặt cổ của anh, nhìn người đàn ông trước mắt không chớp mắt.
Xung quanh gần như không có bất kỳ tia sáng nào, nhưng dáng vẻ của Lý Thế Nhiên, sớm đã in sâu vào trong đầu của cô.
Cô lẩm bẩm nói: “Anh bỏ rơi em ở Bắc Thành.”
Giọng điệu là sự ủy khuất không che đậy được.
Động tác của Lý Thế Nhiên cứng đờ: “Xin lỗi.”
Nghe thấy phần mộ của mẹ bị đào lên, lúc đó, mọi lý trí của anh đều không còn.
Suy nghĩ duy nhất chính là muốn gϊếŧ người động thủ đó!
“Không sao, Cao Bân đã nói với em xảy ra chuyện gì rồi, em có thể hiểu, nhưng sau này xảy ra chuyện, em không muốn bản thân là người cuối cùng được biết.” Hứa Như lí nhí nói.
Cô có thể hiểu cảm xúc của Lý Thế Nhiên, nhưng, cô hy vọng bản thân cũng có thể ở bên cạnh anh.
Chứ không phải, bản thân luôn bị lừa như vậy.
“Em muốn ở bên cạnh anh, có được không?” Hứa Như mong chờ nhìn anh.
Lý Thế Nhiên mím môi, sắc mặt cứng cứng hòa hoãn không ít, anh khẽ gật đầu: “Được.”
Ôm Hứa Như đi vào trong biệt thự, cô ngồi trên sô pha, Lý Thế Nhiên thấy đầu gối của cô đã bị ngã mà đỏ lên, lông mày nhíu lên.
“Sau này không được trèo tường.” Giọng điệu của anh rất nghiêm túc.
Cầm hộp thuốc y tế tới, anh khuỵu xuống ở bên cạnh Hứa Như, cẩn thận giúp cô sát trùng sát thương.
“Còn không phải là vì anh không nghe điện thoại của em, em không tìm được anh, vừa rồi em ấn chuông cửa anh cũng không mở cửa!” Hứa Như tức phì phò nói.
Nếu không, cô cũng không cần nhếch nhác như vậy rồi.
“Tôi vừa rồi, định đi mở cửa rồi.” Lý Thế Nhiên nhíu mày.
Anh vừa rồi đang sắp xếp đồ đạc, cho nên mãi không xuống lầu.
Đợi khi xuống lầu, lại nghe thấy động tĩnh ở bên phía hoa viên, sau đó bèn phát hiện ra Hứa Như.
“Đây là đâu vậy, anh sao lại ở đây.” Hứa Như nhìn căn biệt thự này, niên đại chắc là khá lâu rồi, cũng chưa từng tu sửa lại, tất cả đồ dùng gia đình đều rất lâu rồi, nhưng cũng nhìn ra, rất có phẩm vị.
“Căn nhà mẹ tôi sống trước kia.”
Hứa Như sững người, một giây sau, cô ôm chặt lấy Lý Thế Nhiên, cố thử an ủi anh.
Nhưng, lại không biết nên nói cái gì.
Cô không muốn nhắc tới chuyện đau lòng của Lý Thế Nhiên, một cái ôm, thật ra là đủ rồi.
“Tôi trở về lấy chút đồ, Như, cảm xúc của tôi hôm nay không tốt, cho nên, tôi không muốn ảnh hưởng tới em.” Lý Thế Nhiên nghiêm túc nói.
Chuyện của anh, anh trước nay đã quen tự mình giải quyết.
Cho nên khi Diệp Kình bôi nhọ anh, nhìn thấy Hứa Như ở trong nhóm chat cứ giúp anh thanh minh, anh đã cảm động.
Một mình quá lâu rồi, không có ai từng vì anh làm chuyện như này.
Nhưng Hứa Như, đang bảo vệ anh.
Dùng sức của bản thân cô, bảo vệ anh.
Anh ôm chặt Hứa Như, cơ thể đều đang hơi run rẩy.
Cô trước giờ đều là mặt trời của anh.