Ở cửa, không biết Lý Thế Nhiên đã đi vào từ lúc nào, người đàn ông này đi đường cũng không phát ra tiếng động!
Bộ dáng vừa nãy của cô hình như rất hung dữ?
Hít sâu, Hứa Như lộ ra nụ cười dịu dàng, Lý Thế Nhiên lại không thèm nhìn cô, ném cho cô một cái váy.
“Tối hôm qua không tắm, đi tắm trước đi, thay quần áo rồi xuống ăn sáng.”
Chiếc váy lộng lẫy che đầu của Hứa Như, Hứa Như che mặt, xấu hổ vô cùng.
Một giờ sau, thấy Hứa Như còn chưa xuống dưới, Lý Thế Nhiên sốt ruột đi lên.
Hứa Như đang đứng ở trước gương, nhìn cái váy trên tay, giá tiền còn chưa dứt xuống, cho nên cô có thể nhìn rõ số tiền trên đó, ba mươi triệu?
Một mảnh vải thôi mà ba mươi triệu?
Sao có lại có cảm giác cái váy này còn có giá trị hơn bản thân vậy.
“Lề mề cái gì?” Lý Thế Nhiên bình tĩnh đi vào.
“Tôi…” Hứa Như lúc này còn đang mặc nội y, còn đang do dự có nên mặc cái váy đắt tiền này không.
Lúc Lý Thế Nhiên đi tới, đương nhiên là cái nên nhìn đều nhìn thấy…
Hứa Như trừng lớn mắt, lập tức dùng váy che khuất chính mình, nhưng căn bản ngăn không được tầm mắt của Lý Thế Nhiên.
“Còn một phút đồng hồ.” Hắn trầm giọng ra lệnh, tầm mắt đảo qua trên người cô.
Người phụ nữ này nhìn thì gầy, nhưng thật ra cũng có chút thịt.
“Nhắm mắt lại cho tôi!” Thấy Lý Thế Nhiên nhìn chằm chằm cô, Hứa Như rất xấu hổ.
“Tôi thấy hết rồi.” Lý Thế Nhiên cười khẽ, dù bận vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha.
Hứa Như vội vàng mặc váy, nhưng khóa kéo phía sau thiết kế rất thấp, tay cô không với tới được.
Lý Thế Nhiên nhíu mày, đi đến, không mất sức đã áp Hứa Như vào tường, tay hắn kéo khóa lên, đầu ngón tay thon dài ma sát da thịt sau lưng cô, tê tê ngứa ngứa.
Hứa Như nhịn không được run lên, ngẩng đầu chống lại tầm mắt nóng rực của người đàn ông.
Khoảng cách giữa hai người chỉ có một centimet, Hứa Như thật sự cảm thấy hơi khát, liếʍ liếʍ môi.
Động tác này không thể nghi ngờ là đang đốt lửa, Lý Thế Nhiên nheo mắt, gần như là trong một giây tiếp theo đã hôn lên đôi môi anh đào phấn nộn của cô, tùy ý thâm nhập.
Hứa Như đã sớm ngây dại, cảm giác lần này hoàn tác khác với cảm giác trong mơ, hơi thở nam tính rất chân thực đang chặn môi cô.
Lúc ăn bữa sáng, Hứa Như căn bản không dám nhìn Lý Thế Nhiên.
Sao hắn lại hôn cô? Không phải bảo chỉ diễn thôi sao? Hắn lại làm thật? Nhi phi!
Nhìn qua Lý Thế Nhiên, hắn lại giống như không có việc gì, tao nhã ăn sandwich, uống cà phê.
Dựa vào cái gì hắn bình tĩnh như vậy, còn cô lại như một con nai nhảy loạn.
“Hôm nay phải đi làm không?” Lý Thế Nhiên hỏi cô.
Hứa Như nghĩ một chút, mở nhóm chat ra xem tin tức, nếu người trong công ty cũng chưa đi làm , vậy cô cũng không phải đi.
Quả nhiên, tất cả mọi người đã tìm công việc mới.
Hứa Như thở dài: “Không, bây giờ tôi thất nghiệp.”
Lý Thế Nhiên nhíu mày, cầm lấy tờ báo bên cạnh, tiêu đề tin chính là công ty dược Thiên Nhất khất nợ tiền lương nhân viên, ông chủ bỏ trốn.
“Cần tôi giới thiệu công việc không?”
“Không cần, không cần!” Hứa Như ngẩng đầu, thẳng thắn từ chối.
Tuy bọn họ đã kết hôn , nhưng chỉ kết hôn giả, đều tự có cuộc sống của riêng mình, vẫn không nên quấy rầy thì hơn.
Không có việc làm, Hứa Như dự định về nhà rồi nộp hồ sơ trực tuyến.
Lý Thế Nhiên giận tái mặt, đáy mắt hiện lên sự bất mãn, xoay người rời đi.
Sau khi ra khỏi biệt thự, Hứa Như mới nhớ lại, lúc đến đây dọc theo đường đi không có xe công cộng hay xe taxi, cho nên chỉ có thể đi ra khỏi khu biệt thự trước.
Nhìn bản đồ hướng dẫn, ước chừng khoảng hai kilomet.
Ánh mắt trời trên đỉnh đầu rất nóng, Hứa Như cũng rất nóng, nhưng cũng chỉ có thể từ từ mà đi ra ngoài.
Lúc này, một chiếc xe Porsche màu lam đi tới, Hứa Như đứng sang một bên, nhưng Porsche lại dừng bên cạnh cô.
“Là… Hứa Như?” Người đàn ông ngồi ở ghế lái tháo kính râm ra, lộ ra một đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp.
Hứa Như không có ấn tượng gì với hắn, nhưng hắn quen biết mình?