Chương 16: Ác cảm

Ngày hôm sau, khi Hứa Tư tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình cô, Du Kỵ Ngôn đi rồi. Sáng sớm dưới chân núi, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót lảnh lót, còn có chút sương mù phủ trên mặt cửa sổ, dường như hoang đường cùng xấu hổ tối hôm qua giống như một giấc mơ.

Lão hồ ly đi rồi, tâm tình cô nhất thời sung sướиɠ, nhưng không ngờ, lúc ra cửa cùng mẹ thì xảy ra tranh cãi.

Cha mẹ Hứa Tư là điển hình của nữ cường nam yếu, mẹ Tạ Như Di là nữ cường trong kinh doanh, rất được Hứa lão yêu thích, nhưng cũng có thể là do tính tình cha Hứa Tri Đường ôn hòa dịu dàng.

Từ nhỏ, cô đã sống trong sự khống chế của Tạ Như Di, có hai chuyện, cô hận mẹ nhất. Chuyện thứ nhất: Năm đó không cho phép cô đi theo Vi Tư Nhâm sang Anh du học. Chuyện thứ hai: Ép cô kết hôn với Du Kỵ Ngôn.

Mà quan hệ mẹ con cô, cũng là từ một năm trước trở nên căng thẳng.

Lúc ăn sáng ở nhà hàng, Tạ Như Di hỏi Hứa Tư, tối hôm qua có tranh thủ thời gian tạo người hay không. Có lẽ Hứa Tư nghĩ đến chuyện tối qua, sắc mặt không tốt lắm, vì vậy, Tạ Như Di kéo cô sang một bên.

Những lời này, lỗ tai Hứa Tư đều nghe mọc thành kén. Đơn giản chính là mắng cô, 25 tuổi, còn tùy hứng như thế. Đương nhiên, gần đây Tạ Như Di lại có một việc có thể nói ra để giáo dục cô, đó chính là tổn thất của công ty.

Một góc sau núi, là tiếng quát lớn mất kiểm soát.

Bọc một chiếc áo khoác dày, thân thể Hứa Tư vẫn đơn bạc như tờ giấy, đứng đó mười phút, mặt đều bị đỏ ửng vì gió lạnh.

Trên vai Tạ Như Di khoác một chiếc áo choàng lông cừu, gió thổi qua, bà giật giật, cau mày: "Con cứng đầu với mẹ cái gì, một năm rồi, sao con vẫn còn nói chuyện ly hôn với mẹ. Du Kỵ Ngôn có điểm nào làm không tốt? Con nói với mẹ một chút.”

Hứa Tư rất tức giận, hốc mắt cũng đỏ lên, vùi đầu không nói.

Tạ Như Di hít sâu một hơi: "Ông nội con dù có cưng chiều con, cũng không chịu được con thua lỗ như vậy. Cứ hai ba ngày lại tố tụng kiện miễn phí cho người nghèo, kinh doanh không phải làm từ thiện, Hứa Tư à." Bộ dạng bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Lần trước ông nội con tìm Kỵ Ngôn nói chuyện phiếm, tức giận đến mức ông ấy nói thật không muốn quản con, cuối cùng là Kỵ Ngôn nói, vậy thì để nó quản, con nói xem, con còn có cái gì không hài lòng?"

Hứa Tư cả kinh, ngước mắt lên. Cô không biết lão hồ ly này ở trước mặt trưởng bối của mình, nói những lời giả vờ giả vịt này, là đang tính toán cái gì.

Tạ Như Di biết con gái đang tức giận vì cái gì, nhưng nghĩ tới người kia, bà chỉ vào Hứa Tư, giọng nói rất lợi hại: "Vi Tư Nhậm người này, từ trước đến giờ mẹ không thích. Con cũng biết nó về nước, con còn ôm suy nghĩ về những tiếc nuối của tuổi trẻ trong quá khứ. Nhưng mẹ cảnh cáo con, nếu con dám làm bậy, sau này đừng vào nhà mẹ."

Cuộc tranh chấp này, Hứa Tư từ đầu tới cuối không nói gì.

Cô không phải không muốn nói, là cô biết, chỉ cần chính mình dám cãi một câu, mẹ sẽ càng cường thế phản bác, thậm chí, sẽ động thủ.

Trung tâm Hằng Doanh.

Khu CBD cho dù đến cuối tuần cũng không vắng vẻ, dưới lầu ngựa xe như nước, trong mỗi ô vuông trên lầu là một đám chó tăng ca. Hứa Tư không muốn về nhà, kéo vali về công ty, cô có chút hiếu kỳ ấn tầng 25.

Cửa thang máy vừa mở ra đã nồng nặc mùi formaldehyde (CH2O) còn chưa kịp khô, nhưng sau khi sửa sang lại, đúng là trong suốt sáng ngời. Bức tường trắng ở quầy lễ tân sáng đến phản quang, phía trên là logo lập thể của Á Hối, màu xanh dương tiếng Anh, Ray S.

Mấy công nhân đang chuyển bàn ghế, lắp đèn, bận rộn qua lại như thoi đưa. Xung quanh Hứa Tư là tiếng máy khoan huyên náo, cô nhìn chằm chằm logo, nhớ tới chuyện lần đầu tiên quen biết "Á Hối".

Nhưng nghiêm túc mà nói, vụ tranh chấp đất đai kia, cũng không phải là lần đầu tiên cô và Du Kỵ Ngôn chạm mặt.

Hai tháng trước khi khởi kiện, Hứa Tư được một ông chủ bất động sản coi trọng, không dễ đắc tội, cô cũng đồng ý hẹn gặp vài lần, lần cuối cùng, là ông chủ dẫn cô đến một câu lạc bộ tư nhân.

Cô còn nhớ rõ, hội sở là ở trong một tòa nhà nhìn như bình thường ở Thành Châu, nhưng tương đối bí mật, thang máy cũng không có nút bấm trên tầng cao nhất, cần quẹt thẻ giữa chừng đi sang một bên khác. Cửa thang máy lại mở ra, chính là thế giới xa hoa lãng phí, vẩn đυ.c của người giàu.

Mấy ông chủ lớn mặt đầy dầu mỡ, trong lòng đều có mỹ nhân xinh đẹp tiếp khách, hoặc là trái ôm phải ôm, thậm chí còn có động tĩnh trực tiếp ở trong phòng nhỏ "Làm việc".

Trong hoàn cảnh chướng khí mù mịt, Hứa Tư thấy được một người đàn ông tướng mạo tuấn dật, mặc âu phục màu nâu thẳng tắp, mặc dù so với những ông chủ khác, anh nhã nhặn sạch sẽ hơn rất nhiều, có điều, cô cho rằng cuối cùng cũng chỉ là "vật họp theo loài", đồng hồ da chỉ là vỏ, bản chất đều giống nhau.

Nhưng khiến cho cô sinh ra tâm lý phản cảm, là chuyện xảy ra sau đó.

Cũng không muốn ở lại chỗ này, Hứa Tư lấy thân thể không khỏe làm cớ, cùng ông chủ lớn đề xuất muốn về trước, ông chủ lớn cũng không muốn ép buộc đại mỹ nhân, liền thả người.

Ở hành lang dẫn tới thang máy, cuối cùng cô cũng có thể thở được.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng giày da hùng hậu, còn có giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

"Xin chào. "

Hứa Tư cũng không thích ứng ở trong đám đàn ông, bị một người đàn ông xa lạ gọi lại trong trường hợp như vậy, cô suýt nữa bị dọa. Cô lặng lẽ quay đầu lại, ánh sáng trong lối đi thật sự quá tối, nhưng cô cũng có thể thấy rõ, đó là một khuôn mặt có thể làm cho phụ nữ động tâm, cũng thấy rõ, là ông chủ nhã nhặn vừa rồi.

Hứa Tư hỏi: "Có chuyện gì sao?”

Người đàn ông đi về phía trước, đem kem dưỡng tay trong tay lễ phép đưa cho cô: "Là của cô sao?" Còn cười cười: " Mùi tuyết tùng, ừm, còn rất đặc biệt."

Có thể là do khí thế không hợp, Hứa Tư liếc mắt một cái đã không thích anh, thu kem dưỡng da vào trong tay, nói một tiếng "Cám ơn" rồi đi.

Nhưng người đàn ông không đi, lại còn theo tới bên thang máy.

Hứa Tư không quay đầu lại, nhìn người đàn ông qua cửa kính thang máy. Chỉ thấy, hai tay anh lưng ở phía sau, âu phục cắt may vừa vặn với anh, khiến dáng người anh ngày càng cao hơn.

Tuy rằng anh bên ngoài nhã nhặn, nhưng cho Hứa Tư cảm giác cũng không ôn hòa, đối với cô có một loại cảm giác xâm lược âm thầm, cô có chút sợ hãi.

Người đàn ông cười rất khẽ: "Cô là luật sư?"

Hứa Tư kinh ngạc quay đầu lại: "Sao anh lại biết?”

Người đàn ông tươi cười bình tĩnh, lại có ý tứ khác: "Cảm giác.”

Hứa Tư:....

Bắt chuyện như vậy khiến Hứa Tư cực kỳ không thoải mái.

Nhưng trùng hợp chính là, hai tháng sau, cô lại một lần nữa gặp người đàn ông này, mà lúc này đây, người đàn ông trở thành bị cáo trong vụ án tranh chấp đất đai trong tay cô, không nghĩ tới là trong vụ án pháp luật, biết được thông tin của anh.

Du Kỵ Ngôn, 29 tuổi, thanh niên tài tuấn, người thừa kế Du thị, ông chủ Á Hối.

/