Chương 12: Áo mưa

Ngày hôm sau, cả hai nhà lần lượt lái xe đến một suối nước nóng tên là "hồ Ngự" ở trấn nhỏ phía nam, dựa núi gần sông, nước suối ở đây nuôi sống con người, ngoài ra còn có trung tâm trị liệu suối nước nóng cùng tên.

Hứa Tư ngồi trong chiếc Mercedes của Du Kỵ Ngôn.

Anh lái xe rất êm, êm đến mức cô ngủ thϊếp đi, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, bởi vì nhớ tới câu nói tra tấn cô cả đêm kia.

“Suối nước nóng, thích hợp để tiếp tục.”

Trong đầu bỗng lóe ra một ý tưởng, Hứa Tư Mạnh tạo ra một giao dịch tự cứu mình, thử trao đổi: "Du Kỵ Ngôn, tôi có thể thương lượng với anh một chuyện không?"

Trong xe đặt nhạc cổ điển, du dương uyển chuyển.

Du Kỵ Ngôn lúc không làm việc, thích mặc áo cổ cao màu sậm, hai tay chống trên tay lái, đường nét cơ bắp cánh tay lưu loát cân xứng, ống tay áo hơi xắn lên, đồng hồ cơ trên cổ tay có chút chói mắt.

Anh vẫn luôn nhìn về phía trước: "Nói.”

Hứa Tư nghiêng người qua một chút, cô cho rằng giao dịch này rất công bằng: "Tôi cho phép anh ra ngoài lêu lổng một lần, tuyệt đối không bắt nhược điểm của anh, nhưng hôm nay anh phải phối hợp với tôi diễn tốt vở kịch này, thế nào?"

Nhạc chuyển sang bài tiếp theo, ánh mắt Du Kỵ Ngôn mới dời sang trên người cô, nhưng chỉ khẽ cười, lại nhìn về phía trước xe.

Như là trực tiếp phớt lờ đề tài này.

Anh người này, bên ngoài quá trầm ổn tỉnh táo, nói ít cũng không lộ ra cảm xúc, cho nên, làm cho người ta ấn tượng chính là lòng dạ tâm cơ cực sâu.

Biết nói không được, Hứa Tư xoay người lại, rầu rĩ không vui: "Tôi biết tôi rất xinh đẹp, dáng người cũng tốt, anh nhịn không được có ý nghĩ kỳ quái với tôi đó cũng là điều bình thường.”

Nghe vậy, Du Kỵ Ngôn ngước mắt lên, khẽ cười ra tiếng.

Hứa Tư liếc mắt, đôi mày nhỏ nhíu lại: "Nhưng mà, loại người có tiền cấp bậc như anh, đã từng gặp qua và nói chuyện với nhiều người đẹp hẳn là nhiều không đếm xuể, nếu không lần trước anh cũng sẽ không nói với bạn anh, bộ dạng của tôi chỉ coi như cũng tạm được, đúng không?"

Cô đang chờ một câu trả lời.

Du Kỵ Ngôn rẽ vào một khu phố, giọng nói cực kỳ nhạt: "Luật sư Hứa, rốt cuộc em muốn nói gì?"

Một đại luật sư nhiều lần đều bị ép đến không có logic, Hứa Tư đè xuống tính nóng nảy: "Ý của tôi là, những người phụ nữ anh từng ngủ nhất định đều xinh đẹp hơn tôi, cho nên, đánh cược nửa năm nay, chúng ta vẫn giống như năm ngoái, mạnh ai nấy sống, OK?"

“À," Du Kỵ Ngôn kéo dài âm cuối: “Thì ra, luật sư Hứa muốn đổi ý.”

Một chữ "không" sắp thốt ra, lại bị Hứa Tư nuốt lại, cô buông mặt mũi: "Ừ, phải.”

Du Kỵ Ngôn chỉ trả lời: "Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

Anh bác bỏ lời đổi ý của cô.

Hứa Tư liếc mắt qua, quên đi, vốn cũng không ôm hy vọng quá lớn, buổi tối nói sau, chẳng lẽ anh thật sự sẽ dồn cô vào chỗ chết.

Bỗng nhiên, Du Kỵ Ngôn dừng chiếc Mercedes ở ngoài cửa một cửa hàng tiện lợi, lúc cởi dây an toàn, Hứa Tư cả kinh: "Anh đi đâu vậy?"

Anh kéo dây có duỗi, nghiêng đầu cười nói: "Sao? Không dám ở một mình trong xe?”

Không đứng đắn, Hứa Tư lại phiền: "Ý tôi là, tại sao phải dừng ở đây?”

Du Kỵ Ngôn không trả lời, đẩy cửa xe ra, đi.

Lúc chờ anh, Hứa Tư lướt qua nhóm bạn bè, kéo xuống mấy cái, thấy Vi Tư Nhậm vừa đăng lên nhóm bạn bè. Là một tấm ảnh bạn bè tụ họp, bên cạnh hắn là một mỹ nhân tóc xoăn, mặc váy dệt kim trễ ngực.

Cô nhìn mỹ nhân kia, lại nhìn chính mình, còn bắt đầu sờ sờ, so sánh: "So với của mình lại còn lớn hơn sao?”

Vừa vặn, một màn này bị Du Kỵ Ngôn thấy được, Hứa Tư buông di động xuống, khẩn trương điều chỉnh tư thế ngồi. Sau khi anh ngồi vào, dùng xương ngón tay nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô: "Luật sư Hứa, có thể để trong túi xách của em không?"

“Thứ gì vậy?”

Hứa Tư mới không muốn túi xách của mình dính mùi vị của anh. Cô cúi đầu, chiếc hộp màu vàng phấn chói mắt, sau khi cô thấy rõ, hết hồn hết vía.

Trên hộp ghi "Okamoto", "Siêu trơn".

-

Hai người bọn họ chân trước chân sau đến hồ Ngự.

Ba của Du Kỵ Ngôn qua đời sớm, cho nên rất thân với mẹ. Sau khi kết hôn với Hứa Tư, mẹ Du và Hứa gia rất thân thiết, nhất là quan hệ rất tốt với mẹ Hứa. Đây là lần đầu tiên hai nhà bọn họ đi du lịch tập thể, mấy trưởng bối tâm tình đặc biệt tốt.

Núi cuối thu mặc dù không xanh tươi, nhưng bị sương trắng của suối nước lượn lờ, đi trên con đường nhỏ, giống như tiên cảnh.

Mẹ Hứa là người có tính cách mạnh mẽ nhất trong ba người lớn tuổi, hành trình lần này đều do bà quyết định. Du ngoạn là thứ hai, để cho hai đứa nhỏ tạo người, mới là mục đích của bà và mẹ Du.

Mẹ Hứa cực kỳ thích đứa con rể này, cho rằng Du Kỵ Ngôn ở bên ngoài có bản lĩnh, ở trước mặt trưởng bối, lại khiêm tốn lễ độ, rất có giáo dục. Cho nên, mặc dù trước khi kết hôn Hứa Tư và bà cãi nhau rất dữ dội, bà cũng không nhượng bộ nửa phần.

Lúc họ đến đã là chạng vạng tối.

Du Kỵ Ngôn quen biết thật sự rất rộng, quản lý hồ Ngự cùng anh cũng quan hệ cá nhân rất tốt, buổi tối, anh thay mọi người sắp xếp một bữa tiệc thịnh soạn.

Trên bàn cơm, mẹ Hứa vẫn khen con rể không dứt miệng.

Hứa Tư cũng lười nghe, vứt bỏ tạp âm nói chuyện phiếm của bọn họ bên cạnh, cúi đầu, hưởng thụ món ăn, nguyên liệu Nhật Bản ở đây rất tốt, nhất là cơm chiên trứng suối nước nóng. Có điều cô quên mang theo kẹp tóc, sợi tóc luôn trượt đến trước tai, khiến cô ăn cơm không thoải mái, khi cô đang phiền, bàn tay đẹp mắt kia vươn tới, không biết lấy dây buộc tóc ở đâu ra, thay cô buộc tóc đuôi ngựa thấp, động tác ngón tay rất mềm mại.

Đầu ngón tay rất ấm áp, khi Du Kỵ Ngôn chạm vào da thịt sau cổ Hứa Tư, thân thể cô theo bản năng mẫn cảm run rẩy. Chưa từng có người đàn ông nào buộc tóc cho mình, cô lại thẹn thùng.

Thấy Hứa Tư đỏ mặt, mẹ Du kéo mẹ Hứa trêu ghẹo: "Tư Tư rất dễ xấu hổ, giống như một cô bé vậy."

Du Kỵ Ngôn thu tay về sau, nhìn sườn mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô, rất dịu dàng: "Ăn từ từ thôi."

Hứa Tư cúi đầu, trên thìa đều là mồ hôi trong lòng bàn tay cô. Bàn tay kia lại đưa tới, vuốt vuốt mái tóc nhỏ của cô, thanh âm nhẹ đến làm người ta khó chịu: "Không vội, mới tám giờ."