Chương 34: Là Tôi Tự Nguyện

Editor: Coral

Web đăng truyện chính thức:

https://webtruyen.com/profile/352446

https://www.facebook.com/Liên-Hy-Tiên-Lâu-102412265311369/

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động rất lớn.

“Rầm ______” Cửa bị đá ra.

Vài cảnh sát cầm súng trong tay xông vào, giống như phim trên tivi.

Hà Kỳ đi sau vội vàng chạy lại.

Nhìn tình hình trước mặt, mọi người đều trợn mắt.

Duy nhất bình tĩnh chỉ có mỗi mình Giang Diễn vẫn đang đè trên người cô mà thôi, hắn sửng sốt vài giây thì từ từ đứng lên, lông mày cau lại, có chút không vui nhìn về phía những cảnh sát kia: “Chuyện gì?” Bên hông hắn chỉ quấn một cái khăn tắm nhưng không chút ngượng ngùng nào.

Trái lại là Tần Vãn Ca, đầu tóc lộn xộn quần áo không ngay ngắn, vẻ mặt lúng túng từ trên giường ngồi dậy.

Ánh mắt của cô nhìn về phía Hà Kỳ.

“Tình huống gì thế này?”

“Cậu nói nửa tiếng mà chưa thấy cậu ra thì tớ báo cảnh sát.”

Hai người dùng ánh mắt giao lưu xong, Tần Vãn Ca có chút bất lực vuốt trán.

Cảnh sát có lẽ là nhận ra Giang Diễn nên cất súng vào thấp thỏm đứng tại chỗ, nhìn sang Hà Kỳ: “Là tiểu thư này báo án, cô ấy nói…ở đây xảy ra vụ cưỡng bức, gϊếŧ người.”

“Không thể nào.” Giang Diễn trả lời rất nhanh.

“Cái gì gọi là không thể nào? Tôi rõ ràng vừa thấy bạn của tôi bị anh đè xuống dưới.” Hà Kỳ đối với người của giới kinh doanh không biết quá rõ, không biết thân phận của Giang Diễn nên có vẻ nói không cần suy nghĩ gì.

Giang Diễn: “Là cô ấy tự nguyện.”

Hà Kỳ: “Anh nói tự nguyện là tự nguyện à?”

Tầm mắt Giang Diễn rơi vào vẻ mặt của Tần Vãn Ca, rất thờ ơ rất sắc bén: “Không tin thì cô hỏi cô ấy đi?”

Vì sao mà Tần Vãn Ca cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này là đang cảnh cáo cô?

Cô im lặng một lúc rồi nhìn về phía cảnh sát: “Là tôi tự nguyện, đồng chí cảnh sát, đây là chuyện ngoài ý muốn.”

Hà Kỳ trơ mắt nhìn cảnh sát rời đi.

Tần Vãn Ca hơi khom người với Giang Diễn: “Giang tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy anh, chúng tôi đi đây.”

“Này, cậu cứ cho hắn chiếm tiện nghi như vậy à? Mặc dù dáng vẻ của hắn đẹp trai, nhưng mà Tiểu Ca cậu không phải là người bị sắc đẹp làm cho đầu óc mu muội cơ mà.”

Tần Vãn Ca nửa lôi nửa đẩy Hà Kỳ ra ngoài: “Đi khỏi đây trước đã rồi tớ sẽ nói cho cậu biết.”

“Không được đi.” Giọng nói của người đàn ông chen vào trong lúc hai người đang nhỏ giọng tranh luận.

Hai người quay đầu lại.

“Cô, đi! Cô, ở lại.” Giang Diễn ra lệnh cho họ giống như đang chọn bắp cải ngoài chợ.

Hà Kỳ nổi giận, đang muốn mở miệng.

Tần Vãn Ca nhanh tay lẹ mắt che miệng của cô lại: “Kỳ Kỳ, cậu đi ra ngoài trước đi.”

“Tiểu Ca!”

“Một lát ra ngoài tớ sẽ giải thích với cậu, ngoan đi đi.”

Hà Kỳ bất đắc dĩ đi ra ngoài, Tần Vãn Ca quay đầu lại cười lấy lòng: “Giang tiên sinh.”

“Giải thích.” Trải qua một trận ồn ào, vẻ mặt của Giang Diễn càng không tốt.

“Sự thật là tôi cũng không biết, tôi được bạn học nhờ tới đây chụp trộm, tôi không biết là Giang tiên sinh ở đây.” Nếu như biết là muốn cô chụp người đàn ông này thì có chết cô cũng không tới đây.

“Chụp ảnh gì?”

“Ặc, chụp…anh và tình nhân của anh.”

“Tình nhân?” Giang Diễn mím môi, cũng là nụ cười vô cùng lạnh lùng này, hết sức mỉa mai.

“Thông tin tôi nhận được là như vậy.”

Giang Diễn không nói, chỉ là nhìn cô như có điều suy nghĩ, hoặc là thoáng qua cô mà nhìn cái khác, ánh mắt như có sương mù.

“Giang tiên sinh, không có gì thì tôi đi được chưa?”

“Đi đi.”