Chương 23: Chúng Ta Không Thuận Đường!

Editor: Coral

Cảm xúc lạnh lẽo ở đầu ngón tay lan rộng ra, tay của người đàn ông này lạnh như băng, giống như động vật máu lạnh vậy.

Tần Vãn Ca ngây ngẩn quên cả phản bác.

Lúc này, cô mới phát hiện, khoảng cách của mình và người đàn ông này quá gần, chỉ cần cô đi lên một chút, thì môi hai người sẽ chạm vào nhau.

Lúc nhìn gần hắn như thế, cô mới phát hiện, ngũ quan của người đàn ông lại càng mê người, hắn có một đôi mắt đen thâm thuý như là đại dương sâu thẳm vậy, giống như chỉ trong phút chốc có thể nhấn chìm một người, da tay của hắn trơn nhẵn không một chút tỳ vết nào, đường nét rõ ràng hoàn mỹ như là người mẫu nam quảng cáo nước hoa, trên người của hắn có mùa thơm nhạt nhạt rất dễ chịu.

Lúc này sau lưng vang lên giọng gấp gáp: “Tần tiểu thư không bị thương chứ?”

Tần Vãn Ca mới bình tĩnh lại, lắc đầu, trong tầm mắt cô nhìn thấy áo sơ mi trắng như tuyết ngấm một mảng lớn cà phê của người đàn ông, cà vạt màu xanh nhạt cũng biến thành màu nâu, nhỏ giọt tí tách xuống.

Giang Diễn nhìn cô, chỉ là lông mày nhíu lại không nói lời nào.

Tần Vãn Ca nhanh chóng rút tay về: “Xin lỗi, anh….có bị bỏng

không?”

“Tôi không sao.” Giọng nói của hắn trầm thấp, rất dễ nghe chỉ là có hơi lạnh.

Tần Vãn Ca cúi đầu thấy cà phê không ngừng nhỏ tí tách xuống ống quần của hắn, nên có chút chột dạ hỏi: “Thực sự rất xin lỗi, tôi có thể đền tiền giặt quần áo cho anh.”

“Không cần.”

“Hả?” Tần Vãn Ca có chút bất ngờ, người đàn ông này dễ nói chuyện như vậy à?

Bà chủ từ phía sau đi lại, không vui trừng mắt với cô, đặt một tấm biển báo chống trượt màu vàng bên cạnh bàn: “Tiên sinh rất xin lỗi, con bé chỉ là sinh viên bán thời gian, cho nên... chúng tôi có thể miễn phí cho ngài thêm một ly cà phê nữa.”

“Không có liên quan đến cô ấy, cà phê không phải cô ấy làm đổ.”

Bà chủ sửng sốt, lại nghe Giang Diễn rất nhanh mở miệng, hỏi một vấn đề không liên quan gì: “Khi nào thì cô ấy có thể tan làm?”

Bà chủ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Còn khoảng hai mươi phút.”

“Ừ.” Giang Diễn cúi đầu, không nói thêm gì nữa.

Tần Vãn Ca tìm cây lau nhà lại dọn dẹp chỗ đó.

Lúc tâm trạng khẩn trương qua đi, cảm giác đau rát trên mu bàn tay lại rất rõ ràng.

Rất hiển nhiên, cô không thể bưng cà phê tiếp nữa, thời gian tiếp theo cô phụ trách việc thu ngân.

Quay đầu lại tranh thủ tìm người phụ nữ đυ.ng cô lúc nãy, nhưng tìm không được, tầm mắt của cô lại không tự chủ nhìn vào vị trí gần cửa sổ.

Người đàn ông gọi điện thoại, gò má lạnh lùng nghiêm nghị.

Vì sao hắn còn chưa đi? Phải nhất định gọi điện thoại ở quán cà phê à?

Cô có chút không hiểu.

Người đàn ông cúp điện thoại, liếc đồng hồ trên tay, mặt đồng hồ lấp lánh dưới ống tay áo, khiêm tốn xa hoa.

Ừ, đã tới giờ rồi, hắn đứng dậy đi lại quầy, ngón tay thon dài nhịp nhàng gõ trên quầy phát ra tiếng động: “Đi thay quần áo, tôi đợi cô ở cửa.”

“Anh đang nói chuyện với tôi à?” Tần Vãn Ca nhìn xung quanh, có chút ngạc nhiên nói.

“Ở đây tôi còn biết người khác sao?”

“......” Tần Vãn Ca nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt chớp chớp lộ ra chút lạnh lùng: “Không cần, tiên sinh, chúng ta không thuận đường.”

Giang Diễn đã sớm không nhìn cô, xoay người rất nhanh, chỉ để lại một câu mệnh lệnh không mang theo độ ấm nào: “Động tác nhanh lên một chút.”