Chương 17: Vấn Đề Cá Nhân!

Editor: Coral

“Giang tổng, dưới lầu có một cô gái tìm anh, nói là cô gái ở Danh Tước sáng nay.”

Cô gái ở Danh Tước sáng nay?

Giang Diễn từ một đống văn kiện ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút, trong đầu liền hiện ra gương mặt yêu mị kia.

Đôi mắt người đàn ông lúc ẩn lúc hiện nhìn vào không khí, đáy mắt có chút gợn sóng, lộ ra chút nghiền ngẫm, vài giây sau không dấu vết che giấu lại, nói tiếp, giọng nói lạnh lùng trước sau như một: “Không gặp.”

“Ngại quá, Giang tổng nói không gặp cô.”

Tần Vãn Ca ngạc nhiên đứng tại chỗ, cái gì? Người đàn ông này lại có thể không gặp cô?

Nhất định là hắn cố ý!

Nhà sư chạy cũng không chạy được miếu, tốt lắm, cô lại muốn xem hắn trốn cô tới khi nào?

Tần Vãn Ca quay đầu lại cười cười với nhân viên quầy lễ tân: “Cảm ơn, xin hỏi Giang tổng của các cô…” Nói được phân nửa, Tần Vãn Ca đột nhiên cảm thấy đây là vấn đề riêng, nhân viên quầy lễ tân sẽ không nói cho cô biết, giọng nói thay đổi: “Xin hỏi công ty các cô mấy giờ tan làm?”

“Sáu giờ chiều.”

“Cảm ơn.”

Tần Vãn Ca xoay người, vừa đi ra ngoài vừa lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, đã gần ba giờ, sắp đến thời gian đi làm rồi.

Chân bước nhanh hơn, từ chỗ đại sảnh có điều hòa mở khắp nơi, ra đến bên ngoài hơi nắng ập đến, ngồi lên xe buýt.

May mà chỗ làm của cô ở gần đây, đi khoảng hơn hai mươi phút là tới, đẩy cửa tiệm vào vừa đúng ba giờ.

Quán cà phê này cũng không có nhiều khách, chỉ thưa thớt có khoảng mười người đang ngồi.

Tần Vãn Ca thay xong đồng phục.

Thấy cô tới, một cô gái cao gầy xinh đẹp cười vỗ vỗ bả vai cô: “Chị coi nhé, đổi ca thôi.”

Vừa nói xong, cô gái kia đã muốn chạy đi, Tần Vãn Ca nhìn ra ngoài quả nhiên thấy được dáng dấp của một người con trai, cô chọc ghẹo nói: “Lại đi hẹn hò sao?”

Cô gái xinh xắn cười cười: “Ở đây giao cho chị đó.”

“A Cup Hot Coffee (cà phê nóng), Venti, please.”

Tần Vãn Ca vội vàng níu tay cô bé lại: “Chờ một chút.”

“How would you like your coffee (anh muốn bỏ gì vào cà phê của anh)?” Tần Vãn Ca quay đầu lại, nhìn người đàn ông ngoại quốc trước mặt, nói tiếng anh lưu loát nghe rất hay.

“Double cream one sugar (Hai phần sữa một phần đường).”

“Sure.”

Đem bột cà phê lên quầy, Tần Vãn Ca mới nhìn cô gái: “Mông Mông, buổi tối có tiện đổi ca không? Năm giờ rưỡi tới tám giờ chị có việc, có thể đổi tới tối không?”

Ca của Tần Vãn Ca vốn là từ ba giờ tới tám giờ tối, cô bé kia là hai giờ rưỡi trưa thêm tám giờ tối tới mười giờ rưỡi.”

Con bé hơi suy nghĩ, sảng khoái đồng ý.

“Cảm ơn em.”

Buổi chiều ánh mặt trời hơi lùi lại một chút, người trong tiệm cũng dần dần nhiều hơn, bận rộn tới lui, thời gian trôi qua rất nhanh.

Cô bé đúng năm giờ rưỡi tới.

Tần Vãn Ca thay đồng phục trên người, cười với cô bé: “Cảm ơn em đã giúp chị, hôm nào mời em uống cà phê.”

Cầm túi đi ra quán cà phê, ngồi xe buýt lại đi tới Giang thị.

Dưới lầu, liếc mắt nhìn thời gian, còn năm phút nữa là tới sáu giờ.

Tần Vãn Ca vỗ ngực một cái, ôm túi ngồi ở ghế dưới lầu, lẳng lặng chờ.