Chương 1: Sao Không Ra Nước?

Editor: Coral

Danh Tước.

Ngọn đèn trên đỉnh đầu có chút u ám, nhưng ánh sáng màu trắng trước mắt lại rực rỡ đến kỳ lạ.

Mơ hồ không rõ, tất cả mọi thứ ở trước mắt đều lắc lư dữ dội.

Một đôi tay to già nua nhăn nheo trong bóng tối không chịu an phận, yên lặng không tiếng động từ sau eo của Tần Vãn Ca trườn xuống đùi cô, bên tai là tiếng cười thô tục: “Tiểu mỹ nhân, cùng đại gia uống thêm một ly nữa.”

Tần Vãn Ca ôm bụng không ngừng xua tay, trong miệng lầu bầu không rõ: “Không…Tôi không uống, không được…”

Lại có người kéo tay cô lên, chỗ đầu ngón tay trắng như sứ chạm đến là một mảnh lạnh lẽo.

Lại một ly rượu được đưa vào tay cô.

Tần Vãn Ca từ chối, thì lại có người đè cổ tay cô xuống, đưa ly rượu kia đặt lên môi cô, rượu theo khoé môi trôi xuống cổ, cảm nhận được vị cay rát trong cổ họng, chảy xuống dạ dày, bên trong dạ dày giống như có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Hai gò má của Tần Vãn Ca đỏ bừng lên, ánh mắt càng ngày càng mông lung, đầu đau như muốn nổ tung.

Trong dạ dày đảo lộn, rượu mạnh trong cổ họng cuồn cuộn, đột nhiên cảm giác buồn nôn xộc lên.

Tần Vãn Ca đẩy bàn tay đang làm mưa làm gió trên đùi cô ra, che miệng, lảo đảo nghiêng ngả chạy về phía WC.

Ý thức rất mơ hồ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ lúc tới để tìm kiếm.

Lờ mờ thấy hình vẽ trên cánh cửa lạnh lẽo cứng ngắc, hình như... là nhà vệ sinh nữ.

Cô cắm đầu chạy vào, tay lung tung nắm lấy hai cái cột, thứ cuồn cuộn trong dạ dày cũng không nhịn được nữa. “Oẹ” một tiếng, rượu cả tối nay uống đều nôn ra hết.

Giang Diễn vừa đi vệ sinh xong chuẩn bị kéo quần cũng ngây ngẩn cả người.

https://webtruyen.com/hon-nhan-dau-long-chu-a-buong-tha-toi-di/?preview=1

Người phụ nữ trước mặt có đôi tay trắng tinh tế hiếm thấy, đang nắm bắp thịt rắn chắc trên đùi hắn, có cảm giác mát mẻ, mà cô cúi thấp đầu, mái tóc đen như tơ che khuất gương mặt, không thấy rõ ngũ quan. Chỉ là hướng về giữa hai chân của hắn nôn rất dữ dội, phát ra một mùi hôi chua - nôn toàn bộ lên giày, thậm chí còn văng lên ống quần của hắn!

Người đàn ông có gương mặt anh tuấn nhất thời trở nên tái mét, đôi con ngươi sắc bén như dao, gắt gao nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tần Vãn Ca. Trên mặt hắn chưa bao giờ có nhiều biểu tình như vậy, gương mặt lộ vẻ hung ác nham hiểm, môi mỏng cương nghị gần như thành một đường thẳng, lông mày nhíu chặt lại, giữa chân mày hiện ra một chữ “xuyên”.

Bàn tay cứng rắn đang muốn nắm chặt cổ tay Tần Vãn Ca không chút do dự, hung ác hất ra.

Nhưng động tác kế tiếp của cô làm cho kính của hắn rớt xuống.

Hình như nôn xong rồi, ngón tay trắng trẻo tinh tế của cô nắm lấy nơi nào đó của hắn, xoay qua xoay lại.

Vài giây sau cô lại gần, đầu mũi rất thẳng chỉ dừng lại cách “Tiểu Giang” năm cm, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, cái miệng nhỏ nhắn như trái anh đào hơi khép lại, mơ hồ phun ra vài chữ: “Ơ, cái này, vòi nước này bị hư rồi à, sao nước không ra?” Nói xong còn đưa tay vỗ vỗ “Tiểu Giang”.

Âm thanh mềm mại yếu ớt, vừa mới lọt vào tai Giang Diễn.

Vòi nước?

Người phụ nữ này đem bảo bối của hắn trở thành vòi nước?

Sắc mặt của Giang Diễn càng lúc càng đen hơn, giống như là sắp có bão vậy, âm u, đôi con ngươi đen nhánh đen nhánh không ánh sáng đột nhiên cảm thấy tức giận.

Không thể nhịn được nữa!

Người đàn ông đưa tay nắm lấy cổ tay của Tần Vãn Ca, nhưng cô đột nhiên lại gần...