Chương 8: Khởi Đầu Của Cuộc Hôn Nhân 8

Y tá nói với cô Đông Phương Mặc bị hỏng giác mạc, nên anh ta không thể nhìn rõ mọi người, vì vậy cô không cần phải lo lắng việc Đông Phương Mặc có thể nhận ra cô.

Trong sáu tháng, hầu như ngày nào cô cũng đến thăm Đông Phương Mặc, nhưng cô không biết Đông Phương Mặc trông như thế nào, anh cũng không nói một lời với cô, bác sĩ nói cổ họng của anh cũng bị tổn thương nên có thể anh sẽ không thể nói được trước khi hồi phục hoàn toàn.

Tich Mộ Như chỉ mang canh đến mỗi ngày, rồi ngồi bên giường anh cả tiếng đồng hồ, nói với anh cô là Tịch Mộ Tuyết, rồi đọc cho anh nghe những cuốn tạp chí hay sách truyện mà cô mang theo.

Lần cuối cùng cô đến thăm Đông Phương Mặc là một ngày trước khi anh chuyển ra nước ngoài, lúc đó cô mang canh đến, bởi vì còn hơi sớm, người Đông gia Phương còn chưa tới nên không có ai nhận ra cô.

Không có ai ở với Đông Phương Mặc, cô nhìn thấy một y tá đi ra khỏi phòng, nên hỏi Đông Phương Mặc đang ở đâu, y tá chỉ tay về phía phòng thay đồ cách đó không xa, rồi nói: "Anh ấy ở ngay đó."

Cô tò mò nên đặt canh trước cửa phòng anh, rồi cẩn thận đi về phía phòng thay đồ, cô vừa bước ra đến cửa phòng thay đồ rồi theo bản năng nhìn vào bên trong qua tấm kính trong suốt.

Cô nhìn thấy bác sĩ đang tháo băng gạc trên đầu một người, hết lớp này đến lớp khác, đến miếng băng gạc cuối cùng, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt của người đó——

Không, chính xác mà nói, đó không phải là một khuôn mặt, mà là một thứ gì đó nhăn lại với nhau, cái này đến cái khác to như đầu ngón tay, trông đáng sợ gấp mấy lần ma quỷ trong phim kinh dị.



Cô sợ đến mức suýt ngất xỉu nên co chân chạy ra ngoài, ngay cả bát canh đặt ở lối vào phòng bệnh của Đông Phương Mặc cũng quên tự mình lấy mang vào trong.

Kể từ đó, cô không gặp lại Đông Phương Mặc nữa, nhưng hình ảnh không thể nhận ra của anh đã bị lộ ra ngoài từ bệnh viện, nghe nói có y tá đã chụp ảnh của anh đăng lên mạng, chuyên gia phụ trách điều trị cho anh cũng vì say rượu mà anh ta đã nói với truyền thông anh bị tai nạn xe nên bị bỏng rất nhiều.

“Được rồi, tôi gả cho Đong Phương Mặc.” Mộ Như đồng ý.

Giương mắt lên nhìn mẹ Đỗ Tâm Duyệt có chút áy náy ngồi trên sô pha nước mắt lưng tròng, thật ra cô rất muốn hỏi to, tại sao không ném cô xuống sông cho cô chết luôn đi?

Đỗ Tâm Duyệt cúi đầu không dám nhìn vào mắt con gái, dù biết Mộ Như đã phải chịu đựng từ nhỏ nhưng chồng bà luôn là người có tiếng nói cuối cùng trong gia đình này, Tịch Viễn Trình luôn quyết định những gì bà làm phải.

Trong gia đình của Tich Mộ Tuyết, danh tính của Mộ Như rất đa dạn, cô là con gái của Tịch Viễn Trình, nhưng lại là người không được chào đón nhất, nhìn thấy cô giống như nhìn thấy một vật rất chướng mắt. Cô là vật thế thân của Tịch Mộ Tuyết, bất cứ khi nào Tịch Mộ Tuyết làm sai điều gì, cho dù đó là lúc đi học hay ở nhà cô ta luôn được đặt lên hàng đầu.

Từ nhỏ cô đã biết cuộc sống của mình không tốt, nếu như ở Mạt Thế thì Mộ Tuyết vẫn sống như một cô công chúa, còncô chỉ có thể là một hầu gái như má Vương, trước khi cô bảy tuổi, họ thậm chí còn không cho cô ra ngoài, vì má Vương sợ Tịch Viễn Trình nhìn thấy cô thì sẽ vứt bỏ cô.

Đỗ Tâm Duyệt là mẹ cô nhưng cũng là một người phụ nữ chỉ biết nghe lời chồng, trước khi Mộ Như lên bảy tuổi, muốn cho Mộ Như một món ngon, bà đều phải giấu Tịch Viễn Trình đưa cho má Vương.