Chương 2: Khởi Đầu Của Cuộc Hôn Nhân 2

Đông Phương Mặc lật người, trực tiếp đè cô ở dưới thân, môi mỏng của anh nhanh chóng di chuyển đến giữa cổ cô, hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai cô: "Vợ, chúng ta... đến phòng tân hôn rồi sao?"

Đông Phương Mặc nói rất rõ ràng, rơi vào tai của Mộ Như càng rõ ràng, điều đó chứng tỏ anh không say, Đông Phương Mặc không say!

Làm sao có thể có chuyện này được?

Khi anh đưa cô đi chúc rượu khách, cô nhớ anh đã uống rất nhiều rượu, để cảng rượu cho cô, anhhầu như đã uống đến cuối cùng, anh say đã say đến mức bước đi còn loạng choạng cơ mà?

Có thể là anh đã giả vờ say?

Nhưng tại sao anh phải giả vờ say? Có phải là vì anh muốn trốn uống rượu không? Hay là anh đã nhìn ra có điều không ổn?

Mộ Như còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, ngón tay thô ráp của Đông Phương Mặc đã đè lên khuôn mặt trắng nõn thanh tú của cô, giọng nói nghi ngờ cất lên trầm thấp: "Tuyết Nhi, anh nhớ trước đây em chưa bao giờ để tóc mái, anh cũng biết trán em rất đẹp, hôm nay lại là ngày cưới của chúng ta, tại sao em lại che đi phần trán đẹp nhất của mình chứ?"

Giọng nói của Đông Phương Mặc không quá nổi bật, nhưng câu hỏi lại đầy ẩn ý, ánh mắt sâu thẳm của anh dán chặt vào khuôn mặt của Mộ Như, hình ảnh của cô như luồn sáng lạnh băng phản chiếu trong mắt của anh.

Trong lòng cô hiện tại vô cùng kinh hãi, giống như có con thỏ đang nhảy loạn xạ trong đó vậy, ngơ ngác nhìn Đông Phương Mặc, đột nhiên cô không biết nên trả lời câu hỏi của anh như thế nào, bởi vì kế hoạch không phải như vậy.

Theo kế hoạch, anh sẽ say đến bất tỉnh rồi cùng cô về nhà mới, sẽ làm chuyện vợ chồng với cô trong cơn say, trước khi làm việc cô sẽ tắt hết đèn trong phòng để căn phòng chỉ có ánh nến mờ ảo, và anh sẽ không nhìn thấy gì cả.



Đông Phương Mặc hoàn toàn tỉnh táo so với kế hoạch, lúc này, anh đang dùng thân thể nặng nề đè lên cô, đôi mắt đen sâu thẩm của anh nhìn cô đầy lạnh giá, chỉ chờ theo câu trả lời của cô.

Mộ Như nghiến răng im lặng, thẫn thờ nhìn người đàn ông đẹp trai đang đè lên người mình, đồng thời cũng là người đàn ông được gọi là chồng mình.

“Quên đi,” Đông Phương Mặc đột nhiên không muốn nghe cô trả lời nữa, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn, bàn tay to nhanh chóng đưa vào váy của Mộ Như, đồng thời, anh phun ra một câu chế giễu: Phản kháng?"

Mộ Như đau đến chảy nước mắt, dùng hết kiên trì nuốt xuống buồn nôn cùng khó chịu trong lòng, khóe miệng co giật một chút, nhẹ giọng đáp: "Phản kháng có ích gì?"

Nếu cô có thể chống cự, liệu cô sẽ ở đây sao?

"Em rất thông minh, nhưng..." Nụ cười vui đùa trong chốc lát trở nên ảm đạm, sau đó đổi thành nụ cười như cười, ánh mắt lóe lên, bàn tay to thô bạo trực tiếp kéo váy đến eo cô..

“A!” Mộ Như kêu lên!

Cô nhanh chóng vươn tay che thân thể đang run rẩy lộ ra ngoài của mình, đau đớn nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt trong veo chảy dài trên má, nhục nhã chờ đợi quá trình chuyển từ thiếu nữ thành đàn bà.

Thế nhưng--