Chương 49: Em đói

Thật ra Cao Dương nói đúng, Cao gia làm gì dễ lật đổ như vậy? Thêm nữa, anh có mối quan hệ thì Cao Dương cũng sẽ có. Chuyện này thật ra chỉ giúp cầm chân Cao Dương trong khoảng thời gian anh giải quyết cho xong Liên Kiều thôi. Mặc dù hiện tại không thể lật đổ triệt để được nhà họ Cao, nhưng cầm chừng một thời gian thì quá dư sức.

Cao Dương đúng là vẫn nên tìm hiểu một chút trước khi đắc tội người khác, cảnh sát Thiệu này cũng không chỉ đơn thuần là một vị cảnh sát nhỏ nhoi. Lần này xem ra Cao Dương muốn thoát ra thì cũng phải tốn một khoảng thời gian dài, mà Khâu Tịnh chỉ cần có như vậy là đủ. Khâu Tịnh cầm điện thoại nội bộ gọi cho trợ lý Vương.

“Trợ lý Vương, cuối tuần này báo địa chỉ cho Liên Kiều được rồi. Cuối tuần tôi cũng sẽ tới đó một chuyến, lịch làm việc gì đó cậu sắp xếp lại giúp tôi nhé.”

“Vâng, Khâu tổng.”

Khâu Tịnh vừa trao đổi với trợ lý Vương xong thì Bạch Vân Y đã từ ngoài cửa ló đầu vào.

“Sếp Khâu ơi, em đói.”

Anh liếc nhìn cái đầu nhỏ của cô, bật cười. Không ngày nào là Bạch Vân Y không chọc cho anh cười. Bỗng nhiên lại muốn ghẹo vợ. Khâu Tịnh không thèm nhìn cô, giả vờ tập trung vào công việc.

“Em đói thì nói với anh làm gì? Anh có phải nồi cơm điện đâu?”

Bạch Vân Y đang vô cùng phấn khởi khi đến giờ nghỉ trưa, dự định rủ chồng đi ăn quán mới: “…”

Bạch Vân Y: “Khâu Tịnh, em cho anh một cơ hội sửa sai đấy. Em đói.”

Khâu Tịnh nín cười: “Để anh gọi dì bán căn tin đem cơm lên cho em nhé?”

Bạch Vân Y: “Ồ? Được thôi, vậy sếp Khâu bận việc tiếp đi. Em gọi điện cho Ngao tổng mời anh ấy đi ăn đây. Tạm biệt.” Nói xong Bạch Vân Y đóng cửa cái rầm rồi bỏ đi.

Khâu Tịnh: “…” Quá trớn rồi…

Sau đó là một màn Khâu tổng giám đốc giả vờ lạnh lùng, sau khi chọc cho vợ yêu giận bỏ đi thì hoảng hốt chộp vội lấy chìa khóa xe đuổi theo sau cô.

Bạch Vân Y vào đến thang máy, Khâu Tịnh vừa kịp chạy tới chặn cửa thang máy lại đi vào. Sau đó đến gần ôm eo vợ yêu.

“Xin lỗi, anh đùa thôi. Đừng giận.”

Bạch Vân Y vùng vẫy.

“Bỏ tay ra.”

Khâu Tịnh dịu giọng: “Anh xin lỗi mà.”

Bạch Vân Y không quan tâm: “Kệ anh.”

Khâu Tịnh dụ dỗ: “Chở em đi ăn ngon nhé?”

Bạch Vân Y vẫn chưa nguôi giận: “Không cần đâu, em đi với Ngao tổng là được.”

Khâu Tịnh nghe vậy thì nheo mắt: “Em còn nhắc đến một chữ Ngao nữa thì tối nay em xong đời rồi.”

Bạch Vân Y hơi rén: “…” Xong đời cái đầu anh! Sao mà nói chuyện nghe ám muội dữ vậy!

Hai người ra khỏi thang máy, sau khi Bạch Vân Y bị Khâu Tịnh một đường kéo xuống hầm giữ xe, câu chuyện giận dỗi bên trên lại tiếp tục.

Khâu Tịnh hù dọa người xong thì liền giả bộ đáng thương: “Vợ ơi, anh xin lỗi mà. Sau này không trêu em nữa.”

Bạch Vân Y: “Ồ.”

Khâu Tịnh: “Vậy anh được tha lỗi chưa?”

Bạch Vân Y húng hắng: “Tha lỗi cho anh cũng được, hỏi anh một câu.”

Khâu Tịnh ngoan ngoãn: “Vợ yêu hỏi đi, anh nghe.”

Bạch Vân Y cười đến là vui vẻ: “Anh có phải là nồi cơm điện hay không?”

Khâu Tịnh co giật khóe miệng: “…”

Bạch Vân Y: “Sao hả?”

Khâu - nồi cơm điện - Tịnh gật gật đầu: “Ừ, anh chính là nồi cơm điện.”

Bạch Vân Y: “Sau này bớt đùa lại thôi, nồi cơm điện à.”

Khâu Tịnh lại câm nín: “…”

Bạch Vân Y tươi cười: “Đi ăn thôi.”

Khâu Tịnh hiện tại đã cảm nhận sâu sắc. Sau này cho dù có thấy vợ đáng yêu tới mức nào, cũng phải cố gắng kìm nén không được chọc vợ nữa. Hôm nay anh chính là nồi cơm điện, không biết ngày mai sẽ biến thành vật gì. Mà thôi…vợ vui là được rồi.

Quán ăn hôm nay hai người họ đến không phải nhà hàng sang trọng gì đó, mà chỉ là một tiệm ăn bình thường thôi. Hai người đến ăn khá trễ, đã qua giờ cao điểm nên trong quán cũng không đông mấy. Bạch Vân Y kéo Khâu Tịnh đến bên một bàn trống, sau đó bắt đầu gọi món.

Khâu Tịnh nhìn Bạch Vân Y, rất tự giác lấy khăn lau muỗng đũa đặt sang chỗ của cô. Đợi đến khi cô gọi món xong rồi mới lên tiếng.

“Sao lại chọn quán này vậy?”

“Em coi review đồ ăn trên mạng đó, nhìn người ta ăn rất ngon, muốn thử.”

Khâu Tịnh giả vờ nghiêm mặt: “Em dám làm việc riêng trong giờ làm sao? Còn vui vẻ tự khai tội với sếp của em nữa?”

Bạch Vân Y nhăn mũi: “Sếp à, ai nói với anh là em xem trong giờ làm chứ? Hiện tại cũng không phải là giờ làm, cũng không đang ở trong công ty, em không phải đang khai tội với sếp của em mà là đang trò chuyện cùng chồng của em đó.”

Khâu Tịnh đột nhiên bị cách xưng hô ‘chồng của em’ tấn công, liền không nhịn được cong khóe miệng lên cười. Cong lên rồi thì cũng không hạ xuống nổi nữa. Anh vui vẻ đưa tay sang nựng nựng má vợ.

“Vợ à, em chăm chỉ nói mấy câu dễ nghe như vậy có phải tốt không?”

“Ừ, nồi cơm điện thích nghe thì em sẽ chăm nói có được không?”

“…”

Chậc, vợ hư quá.

Bàn tay đang nựng má chuyển sang bẹo một cái mới rút về.

Bạch Vân Y bị bẹo đau, đưa tay lên xoa xoa má, lại liếc xéo Khâu Tịnh một cái.

“Anh ngồi đây nhé, em đi toilet một chút. Anh bỏ cái tật bẹo má em đi, rơi hết phấn của em rồi.”

Khâu Tịnh lại bị vợ mình chọc cười.

“Ha ha…thì đừng trang điểm nữa. Gương mặt đó của em còn cần trang điểm sao?”

Bạch Vân Y hừ một tiếng, không nói nhiều với Khâu Tịnh nữa, ôm túi xách chạy vào toilet. Đúng là mấy tên đàn ông thô kệch mà, đi làm thì cũng phải tươm tất một chút chứ! Cô ở trong công ty cũng không phải mang danh thư ký không, còn có một thân phận Khâu thiếu phu nhân. Cô xuề xòa thì người mắc cỡ nhất chính là anh!

Khâu Tịnh nhìn theo bóng lưng cô vợ nhỏ, trong mắt vẫn ngập tràn cưng chiều và ôn nhu. Từ khi cưới vợ xong, anh cảm thấy mình không thể giả vờ lạnh lùng nổi nữa. Gì chứ, có cô vợ vừa xinh đẹp lại dễ thương, đã vậy còn rất hài hước. Cả ngày đều bị cô chọc cười đến muốn toét khoé miệng.

Nghĩ tới đây, Khâu Tịnh đưa tay lên sờ sờ khoé môi mình, ừ…vẫn chưa toét.