Chương 137

Không bao lâu, Tô Ngang đã trở lại, lúc trở về cảm giác được trong phòng như có hỏa chiến.

Bảo bảo còn tùy tiện, hoàn toàn không cảm giác được mẹ tức giận, thấy ba trở về ôm đùi, "Ba, ăn kem."

Tô Ngang một tay bế đứa bé lên, chuẩn bị đi tủ lạnh lấy kem cho đứa bé ăn.

Bị Giang Ninh ngăn lại, đóng tủ lạnh lại, "Không được."

Tô Ngang nghe Giang Ninh nói, thấy cô tức giận như vậy, đã biết bảo bảo chọc cô tức giận, cũng không dám lấy kem.

Nói với bảo bảo: "Không được, mẹ con tức giận, ba không dám đắc tội với mẹ con, cho nên, chúng ta không ăn."

Bảo Bảo nghe xong bĩu môi, ấm ức muốn chết.

Giang Ninh xới cơm cho hai cha con, Tô Ngang đặt đứa bé vào vị trí, nhìn bộ dạng tức giận của Giang Ninh, hỏi cô: "Sao lại tức giận?"

Giang Ninh nhìn cục cưng ăn cơm, đứa nhỏ này thật sự tùy tiện, một chút cũng không chú ý tới mình làm sai chuyện gì.

Cô chỉ vào đứa nhỏ nói: "Còn không phải con gái anh, mỗi buổi chiều đều cố gắng đạp xe đạp của nó, không trở về ăn cơm, em cũng đã nấu cơm xong, ở trên lầu gọi, nó cũng không về, anh nói xem nó có phải muốn bị mắng hay không."

Tô Ngang vừa định nói cái gì, ngay cả anh cũng bị mắng: "Theo em nói cũng là anh làm hại, nếu anh không mua cho con chiếc xe đạp thì sẽ không có việc gì, anh nhất định phải mua cho con, bây giờ thì hay rồi, mỗi ngày ở phía dưới chơi, gọi cũng không trở lại, vừa rồi lúc đi lên còn nói cơm nước xong lại xuống lầu."

Tô Ngang cũng bị mắng một trận, không dám nói dù sao cũng không dám cãi Giang Ninh, cục cưng ngoan ngoãn ăn cơm, còn gắp cho Giang Ninh một miếng thịt, "Mẹ, ăn thịt đi."

Cục cưng nhà bọn họ tuy nghịch ngợm, nhưng vẫn rất nghe lời, cũng ngoan, Giang Ninh nhìn bộ dáng trẻ con, cũng không tức giận,"Được được được, ăn thịt."

Cục cưng ngoan ngoãn, gắp thịt cho Giang Ninh, lại gắp cho Tô Ngang: "Ba cũng ăn thịt."

Tô Ngang hiếm lạ vô cùng, ôm đứa bé vào trong lòng ăn cơm.

Cục cưng nhà bọn họ đặc biệt thích ăn đùi gà, chỉ cần có đùi gà là có thể ăn sạch, giáo viên nhà trẻ đều nói, nếu cơm trưa có đùi gà, cục cưng nhà các cô chắc chắn có thể ăn thêm một chén cơm.

Nếu không có đùi gà thì không muốn ăn.

Mặc dù Giang Ninh không làm đùi gà mỗi ngày, nhưng một tuần cũng sẽ làm đùi gà vài lần, bởi vì trẻ con thích ăn.

Mỗi lần ăn đùi gà đều ăn vô cùng ngon, một cái đùi gà đều ăn sạch.

Sau khi Tô Ngang cơm nước xong đi rửa chén, nhà bọn họ đều phân công như vậy, bởi vì Giang Ninh tan làm tương đối sớm, cho nên trở về nấu cơm, cô nấu cơm, Tô Ngang sẽ rửa chén.

Anh tắm rửa, nhìn thoáng qua phía sau, cục cưng nhà bọn họ hiện tại ôm đùi Giang Ninh.

Giang Ninh bị đứa bé kia chọc tức cười.

Từ sau khi cơm nước xong vẫn ôm đùi cô, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì muốn ăn kem que.

Cô không cho, bởi vì cục cưng nhà bọn họ mỗi ngày đều muốn ăn kem que, trẻ c sao có thể ăn nhiều như vậy, cô sợ sẽ bị tiêu chảy.

Cô không muốn, đứa nhỏ vẫn ôm đùi cô, đi đâu cũng ôm đùi.

Giang Ninh không cho, Tô Ngang nhân lúc cô tắm lén lấy nửa que kem cho cục cưng.

Cục cưng cũng sẽ len lén trốn đi ăn, cục cưng nhà bọn họ coi như ngoan, bởi vì biết mở tủ lạnh, nhưng mẹ không cho ăn kem que thì không lén ăn, muốn ăn thì ôm đùi ba, dù sao ba nhất định cho.

Giang Ninh đi ra, nhìn thấy đứa nhỏ ăn xong kem vỏ bỏ vào thùng rác.

Thì cô đã biết có chuyện gì xảy ra.

Đứa nhỏ nhanh chân bỏ chạy, hoàn toàn mặc kệ cha.

Giang Ninh đẩy anh lên giường đánh một trận, đánh anh một trận, luôn bao che đứa nhỏ.