Chương 128

Giang Ninh mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha.

Tô Ngang ôm đứa nhỏ chơi, dọc theo đường đi không thể ôm, bây giờ mới ôm được, vui không tả được, làm gì cũng không muốn buông xuống.

Thể lực hắn tốt, ôm đứa nhỏ cũng không mỏi tay, hơn nữa bảo bảo còn như vậy, có thể nặng bao nhiêu?

Giang Ninh thu dọn đồ đạc, vừa đi ra đã nhìn Tô Ngang, vẫn dán mặt đứa nhỏ hôn.

Bảo bảo bị một cây kem mua chuộc, bây giờ bị ba ba dán mặt hôn, cảm giác bảo bảo giống như bị bắt cóc, vừa ăn vừa hôn, mặt vẫn rất bình thường.

Giang Ninh nhìn thấy hình ảnh này cũng hết chỗ nói, không biết còn tưởng rằng anh bắt cóc con của người khác, cứ dán lên hôn mặt bảo bảo.

Nhưng mặt thịt đô đô quả thật rất đáng yêu.

Bảo bảo bị hôn thật sự là quá hết chỗ nói, nhìn ba ba như thế còn đem kem nhét vào miệng của hắn, không cho hôn.

Tô Ngang mặc kệ, ngửi mùi sữa trên người cô bé, thơm quá.

Tô Ngang chơi với đứa nhỏ, chơi với đứa nhỏ cho đến khi ngủ thϊếp đi, em bé vốn ngủ nhiều, mệt mỏi thì ngủ, bị hắn đùa lâu như vậy, trực tiếp ngủ thϊếp đi.

Giang Ninh nhìn thấy con bé ngủ, ôm vào trong phòng, đặt ở trong giường em bé trong phòng.

Cô vừa đi vào thấy giường em bé, Giang Ninh cũng biết, chắc chắn là anh mua cho đứa bé, còn là giường công chúa hồng phấn, còn lo lắng có muỗi, có cả màn ren, bên trong có một đống búp bê, đều là búp bê bé gái thích.

Giang Ninh nhìn chiếc giường trang hồng phấn như vậy, hỏi hắn: "Anh cố ý đi mua?"

Tô Ngang gật đầu, đúng là cố ý đi mua, do không muốn đứa nhỏ ngủ trên giường, hắn vẫn muốn ôm vợ ngủ, dù sao lâu như vậy không ôm vợ ngủ.

Bé gái chỉ thích hồng phấn, hắn phải chọn thật lâu mới xong, đây là do hắn làm thủ công.

Người cha Tô Ngang này cũng quá đạt tiêu chuẩn, lúc đi vào thấy trong phòng rất nhiều đồ trẻ con, còn có ngựa gỗ nhỏ, tất cả đều là loại làm thủ công.

Ngay cả cái loại bát ăn cơm của trẻ con này cũng chú ý đến, chưa từng tới bên này, bố cục trong phòng tất cả đều là có hình bóng trẻ con, nhìn rất dụng tâm.

"Em thấy tâm tư của anh, trong mắt đều là con gái của anh, mua nhiều đồ như vậy."

Tô Ngang nghe nói như thế nhạc nhiên một chút, sau đó mở tủ quần áo ra, nhìn thấy quần áo trong tủ quần áo có chút giật mình.

"Anh còn mua cho em?"

Tô Ngang: "Đúng rồi, đi dạo phố nhìn đấy rất hợp."

Giang Ninh nhìn quần áo bên trong tủ này vô cùng hài lòng, còn cho rằng trong lòng anh chỉ có trẻ con mới có thể mua nhiều đồ của trẻ con như vậy, không nghĩ tới váy nhỏ này lại đều là vấy của cô, đúng là ánh mắt thẳng nam, hơi kỳ quái mà không nói nên lời, có thể đàn ông đều thích màu hồng, hoặc cho rằng phụ nữ đều thích màu hồng nhạt, sao một tủ quần áo không phải màu hồng thì là màu trắng.

Sao những màu này, còn có ren nữa.

Tô Ngang: "Không phải phụ nữ đều thích màu này sao?"

Giang Ninh: "......"

Quên đi, liền không thể cùng anh, tên thẳng nam nói cái gì, anh không hiểu.